Thứ Năm, 23 tháng 7, 2015

[Oneshot] Trẻ trâu luôn có những kiểu chào tạm biệt chẳng giống ai

Title: *Chỉ* dài quá, lười quote =))))

Author: Violet/Milky.

Rate: K.

Genre: Friendship, Hurt/ Comfort, Songfic.

Character: Okita Sougo, Kagura.

Disclamer: ....tui thề, việc đầu tiên khi tui sở hữu Gintama là tung hint OkiKagu =)))) Nhưng rất tiếc, Gintama không phải của tui =))) Tui chỉ có fanfic này để an ủi tâm hồn bị tổn thương TvT

Author's Note: Dựa theo chap 551 Gintama. Đọc mà muốn bỏ Gin TvT Đau nhói TvT Nếu bạn không thích spoil thì làm ơn nhấn back đừng nói lời cay đắng thêm buồn TvT
Có cảm giác như tui đang viết lại một phần chap dưới dạng chữ ấy TvT
Những câu nói của hai bé cưng, đa số được dịch từ bản Eng bên Mangahelpers.
Lời bài hát: Lấy từ The other side of the limit - Bleach live bankai show code 003, Yozakura Shinju- Kagamine Len.






******
Anh mở choàng mắt. Một cơn ác mộng không tên. Đưa tay lên xoa trán, xua đi chút cảm giác còn sót lại.

Như đã thấy ở đâu, một thành phố chìm trong biển lửa. Khói bụi. Mùi máu tanh nồng, vương trong không khí, không sao xóa bỏ.

“Đội tr- anh Okita, Cục trưởng…anh Kondo và Katsura đang ở ngoài”

Anh đáp lại một tiếng. Hờ hững. Nhìn lại bộ cảnh phục gấp gọn còn thoáng vương mùi máu, anh mở của, bước ra ngoài.

Ở ngoài kia, Shinsengumi không còn nữa. Đất nước, cũng như chính bọn họ, chao đảo và mờ mịt. Mỉm cười, có chút giễu cợt kín đáo thoáng qua.

Từ ngày mai, ta là ai? Phó tướng quân khởi nghĩa? A, phải giết Hijikata trước đã…

*

Edo. Mưa. Không còn nhìn thấy Mặt trời. Như khóc than. Như dự cảm không lành.

Cô dựa người vào thành cầu. Bỗng chốc, cảm thấy mệt mỏi. Chỉ một thời gian ngắn, mà tất cả, đảo loạn hoàn toàn. Cô như quên mất, đã bao lâu rồi, cô không nhìn thấy lão Gin nằm dài trên sofa đọc Jump, thấy giá để kính lảm nhảm vài điều vớ vẩn, thấy tên sadist khó ưa nào đó lượn qua lượn lại với vẻ mặt hết sức gợi đòn.

Những thứ rất đỗi bình thường, bỗng dưng lại thành hoài niệm.

Nơi mà ta được sinh ra,
Những kí ức trên vai, đè nặng,
Dường như, từ lúc nào, rất khác…
Những ánh mắt ấy ngước nhìn bầu trời, như muốn chuyển tải đến ta điều gì đó,
Thật dịu dàng…

*

Ánh mắt anh chạm tới bóng hình nhỏ nhắn, đỏ rực như lửa cháy. Nhìn kĩ lại, hình như con nhỏ ngốc nào đó bỗng dưng trưởng thành hẳn so với ngày đầu gặp mặt. Cao hơn một chút, gương mặt ấy mất dần đi cái vẻ hồn nhiên ngu ngốc, và có vẻ đã lồi ở chỗ cần lồi…

Thôi kệ, để khi trở về, ta sẽ kiểm tra sau vậy. Nếu còn có thể trở về.

Đôi mắt xanh chạm phải đôi mắt đỏ thẫm. Trái ngược, như hai người vẫn luôn như vậy.

Thế rồi, lần đầu tiên khi gặp mặt, cô mỉm cười.

*

Một khoảng lặng. Mưa vẫn không ngừng rơi, và dòng người vẫn hờ hững lướt qua. Thứ bình yên giả tạo, hình như càng đè nặng.

Trên bờ vực sâu tuyệt vọng,
Ánh mắt ta, như kiếm tìm một tia sáng cuối cùng…

“Ngươi muốn chúng ta…Shinsengumi…từ bỏ Edo?”
“Nếu chết ở đây, mà không làm bất cứ điều gì, mới đúng nghĩa là “từ bỏ”. Nếu các ngươi thật sự quan tâm đến đất nước này, các ngươi phải chứng tỏ bằng cách…
Rời khỏi nơi này, và sống sót”

Anh ngước nhìn lên. Bầu trời ảm đạm, không chút mây, không chút ánh sáng. Cũng như tất cả bọn họ. Không còn một con đường nào, trọn vẹn. Một sự lựa chọn tàn nhẫn.

Để bảo vệ Edo, chúng ta buộc phải từ bỏ nó.
Dù chúng ta biết rõ điều đó, nhưng chấp nhận, quả thật, không hề dễ dàng.
Vì…chúng ta phải nói lời vĩnh biệt, với những người chúng ta bảo vệ,
Và, những người đã giúp đỡ chúng ta.

Chậm rãi mở lời. Màn mưa, lạnh buốt, thấm thật sâu.

“Vì Mimawarigumi và Shinsengumi đã không còn ở nơi này…nên các ngươi sẽ ở lại đây?
Nếu các người không ở lại, bảo vệ Edo thế chỗ ta…ta sẽ không yên lòng mà rời đi?
Đừng có đùa. Dù cho ai lãnh đạo đất nước này, cũng không một ai, được phép chết cả.”

Cô vẫn cúi đầu. Đôi mắt xanh, dường như tối sẫm.

“Ý các ngươi là chúng ta không đủ mạnh để bảo vệ Edo này? Có muốn thử chút không?”

Một bóng đỏ thoáng qua. Và rồi anh bị hất văng xuống nước.

*

“Ngươi làm cái quỷ gì đấy? Ta còn đang bị thương mà!”

Cô đứng trên thành cầu, những sợi tóc bay tung, phân phất. Cô ghét hắn. Mỗi ngày. Mỗi giờ. Và đặc biệt, những lần như thế này. Hắn luôn biết cách làm cảm xúc cô rối tung lên. Như bây giờ, có thứ gì đó như trào lên, nghẹn lại.

“Ngươi đến đây làm gì? Lặng lẽ tạm biệt rồi lặng lẽ chuồn đi mất? Làm gì có chuyện đó?
Trước khi ngươi dư hơi mà lo lắng cho người khác, nhìn lại mình đi kìa. Chẳng có nơi nào là an toàn cả. Nếu có chết, cũng là ngươi sẽ chết trước ta, đúng không?”

Anh cười. Mưa chảy dọc gò má. Toàn thân ướt sũng. Nhưng bỗng dưng, chẳng còn thấy lạnh. Một lần cuối cùng, có lẽ vậy, đúng không?

Nếu tâm ý không thể giãi bày, nếu nguyện ước không thể thực hiện, hãy cứ cười lên, cười lên nào…

“Ngươi cũng thẳng thắn thật đấy. Ta quên mất, có một vài điều ta cần làm rõ ràng trước khi rời khỏi đây…
Ta hay ngươi, ai mạnh hơn?”

Yên lặng nhìn cô nhảy xuống, ánh đỏ rực rỡ giữa màn mưa. Nụ cười đông cứng trên gương mặt trắng ngần, trở nên rạng rỡ và cao ngạo. Cảm giác như quay lại những ngày xưa. Có lẽ, nên như vậy.

*

Cô thở dốc. Mưa vẫn rơi.

“Có vẻ cả hai ta đều khá lì đòn, nhỉ?”

“Ngươi nói đúng. Chỉ tiếc là, đến cuối cùng, chúng ta vẫn không thể đem lũ quạ đó đi quạt than nướng chả. Nhưng, nhớ lấy…
Lần sau gặp lại, ta sẽ mạnh hơn ngươi, và cả lũ quạ kia.
Thế nên, tốt nhất, ngươi…”

Anh dừng lại. Những từ cuối, rất nhẹ, như thoảng qua. Lần sau…liệu họ còn có lần sau?

Họ lao vào nhau. Cả hai đều hiểu. Hiểu những gì anh còn giữ trong câu nói còn dang dở. Một lời hứa mong manh. Gửi gắm một thứ tình cảm, không thể nói thành lời. Cả hai đều hiểu, khi nhìn vào mắt đối phương. Một kiểu ăn ý không thể gọi tên.

Mặc cho những giọt nước đông cứng nơi khóe mắt, mặc cho linh hồn mãi thét gào cô độc,
Có bướng bỉnh, bất tuân,
Trong hơi ấm bất chợt ấy, ta như thấy lại, chính bản thân mình…

Tiếng chiếc ô và thanh kiếm chạm nhau, như át cả tiếng mưa.

Đừng thua, bất kỳ ai.

Trong màn mưa, trong cột nước bắn lên tung tóe, họ nhìn nhau, lặng lẽ mỉm cười. Quên hết, những lo lắng, những bất an.

Hình như, nghe thấy tiếng cô thì thầm trong màn mưa:

“Cứ đi đi, Sadist. Nhà của tất cả chúng ta, ta sẽ giữ…”

Trái tim ta sẽ không còn dao động, sẽ không vụn vỡ.
Cho đến ngày, ta thực hiện lời nguyện ước năm nào…

*

Bầu trời Edo, trong xanh. Như nhớ lại một ngày nào đó, khi họ mới đặt chân đến nơi này, mang theo bao hoài bão, ước mơ. Và bây giờ, họ sắp rời bỏ nó.

Hôm nay, ta rời khỏi Edo,
Nhưng không có nghĩa là đã chấm dứt những hoài bão ấy.
Chúng ta sẽ trở lại nơi này.

Anh quay đầu lại. Nhìn những người đồng đội, với thanh kiếm trên tay, và lửa rực cháy trong tim, chưa bao giờ tắt. Vẫn là những con người ấy. Vẫn là…Shinsengumi.

Khóe mắt như bắt gặp một bóng hình, đỏ rực, rạng rỡ như ánh Mặt trời. Mỉm cười, quay bước. Không còn do dự, không còn luyến tiếc.

Không cần nhìn về phía sau, vì họ vẫn luôn ở đó, và chiến đấu.
Chỉ cần nhìn về phía trước, nhìn về cái đích chúng ta đến, nhìn về nơi chúng ta cần trở về, nhìn về những lời hứa cần hoàn thành.

Cô mỉm cười. đón làn gió thổi, mát lành. Hình như Edo ngày càng bụi bặm. Có cái gì như vừa bay vào mắt cô, cay, nghẹn đắng. Khẽ đung đưa chân, thả ánh mắt lên bầu trời xanh thẳm, nhìn theo con tàu cất cánh.

Chúng ta chắc chắn sẽ trở về, đúng không?
Shinsengumi và Yorozuya.
Trở về một Edo yên bình.
Nhà của chúng ta…

Hình như, đôi mắt xanh gặp đôi mắt màu đỏ thẫm.

Cho dù ngày mai, kéo dài đến vô tận,
Sẽ có ngày gặp lại nhau, dưới gốc anh đào giữa đêm…


Như có bóng anh đào, phảng phất, nhẹ rơi.

Bầu trời Edo ngày hôm ấy, bao la, xanh thẳm.

~End~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét