AUTHOR: Milky.
GENRE: General, Tragedy, Angst, Romance.
RATE: T.
PAIRING: Akai Shuuichi, Miyano Akemi.
SUMMARY:
Chỉ là một câu chuyện, một dòng ký ức, nương theo những màn mưa.
STATUS: Complete.
~Thoáng mưa~
Một chiều
mưa. Anh nhìn cô, từ xa.
Cô gái
này, hoàn toàn không nhận ra hay có chút linh cảm nào về việc mình bị theo dõi
suốt mấy ngày qua. Anh nhìn cô, đi học, về nhà, đi làm thêm, dừng lại bên vệ đường
chăm một chú mèo hoang. Một cô gái bình thường, hay giúp đỡ người khác, hay cười,
nhưng lại có chút gì khép kín và xa cách. Không thật sự xinh đẹp, nhưng nụ cười
luôn bất giác cho người ta cảm giác an toàn. Rất lạ.
Khói thuốc
bay, vương vấn. Cũng khó mà tin, người con gái ấy lại là người thân của Sherry,
một chuyên viên sinh hóa được cấp mật danh từ khi mới mười ba tuổi, một mắt
xích quan trọng trong Tổ chức. Anh vẫn thường tự hỏi rằng, gương mặt kia, nụ cười
kia, là chân thật, hay tất cả chỉ là một sự giả trang?
Khẽ nhắm
mắt. Dù sao thì kế hoạch vẫn phải tiến hành. Tiếp cận cô gái ấy, chiếm lấy niềm
tin của cô, từ đó nhờ em gái cô mà thâm nhập vào Tổ chức.
Một chút
băn khoăn thoáng hiện trong lòng, theo điếu thuốc bị dập tắt, mà chôn vùi đi mất.
*
“Anh yêu
em, Akemi”
Anh còn nhớ, ngày hôm ấy, trời mưa. Lời yêu nói ra khi khi tình cảm không hề có, dễ dàng, và nhẹ nhàng đến hụt hẫng. Chỉ cần đúng thời điểm, và
đúng người.
Cô mỉm
cười, rạng rỡ, dịu dàng. Anh cũng không nhớ nữa, cô đã nói những gì khi đó,
trong màn mưa rả rích bâng khuâng. Chỉ nhớ, đó là lần đầu tiên anh ôm cô. Mùi
hương dịu dàng phảng phất quanh chóp mũi.
Anh
không còn nhớ lúc ấy trông cô ra sao nữa, vì anh chưa từng nhìn thẳng vào đôi mắt
trong ngần của cô lấy một lần. Trong bóng tối phủ trùm lên cuộc đời cô, cuộc đời
anh, cô quá trong sạch. Rất dễ dàng khống chế. Rất dễ dàng lợi dụng.
Rất dễ,
bị tổn thương.
*
“Tránh
xa chị tôi ra” Đôi mắt xanh ngọc, xoáy thẳng vào anh, lạnh lùng. Sắc sảo, nhưng
vẫn còn non nớt. Cô bé ấy cố đọc những cảm xúc của anh, nhưng những người được
rèn luyện bằng thực tại khắc nghiệt, luôn có một thứ bản năng, là che dấu cảm
xúc một cách hoàn hảo. Vì nét mặt và những suy nghĩ, là phòng tuyến cuối cùng của
con người.
Những
người như anh, và như cô.
Chợt nhớ
một ngày, khi anh thấy cô thu mình lai giữa màn mưa, đôi mắt như lạc về cõi nào
rất xa, và nụ cười trên môi không còn nữa, anh mới biết rằng, cô ẩn giấu nhiều
thứ hơn vẻ bề ngoài dịu dàng. Và, anh không hiểu cô nhiều như anh nghĩ. Không một
chút nào.
Anh cảm
thấy, mình như dịu lại. Chẳng còn quá khó chịu, những lúc cô kéo tay anh đi giữa
chốn đông người. Và cũng có cái gì đó lặng lẽ thành hình, dường như không sao
kiềm chế. Bản năng cho anh biết, điều đó là nguy hiểm, nhưng hình như, không thể
chối từ.
“Vị trí
anh cần trong Tổ chức, tôi đã giúp anh. Chị tôi còn cái gì đáng giá để anh lợi
dụng?” Đôi mắt xanh giống hệt đôi mắt cô, nhưng không còn dịu dàng, mà giận dữ
và chất vấn.
Anh quay
bước, không để lại cho cô gái ấy một lời.
Mái tóc dài, bay theo làn gió. Cũng chẳng sai, mối quan hệ này, từ đầu tới giờ,
vẫn là dối lừa và lợi dụng. Bây giờ, nếu có chia tay cô, mọi thứ cũng chẳng có
gì thay đổi. Anh không biết, mình đang do dự điều gì.
Shiho
nhìn theo bóng hình cô độc dần xa khuất, chỉ cảm thấy, chút mỏi mệt nhàn nhạt
xâm nhập, thấm vào rất sâu.
Chị, anh ta có gì đáng để chị
yêu?
Trong
màn mưa, cô gái ấy mỉm cười, ánh mắt như nhu hòa đi, tan chảy.
Chị cũng chẳng biết nữa. Có lẽ,
chỉ vì anh ấy là anh ấy thôi. Chỉ là chị có cảm giác, mình có thể tin anh ấy.
Shiho, chị không muốn do dự thêm
nữa. Cuộc sống rất ngắn. Thực ra thì, sẽ đến một ngày, em sẽ tìm được một người
mà chỉ một ánh nhìn, cũng đủ làm em tin tưởng mà trao gửi chính mình…
Cô nhún
vai im lặng. Có những lúc, chị cô luôn nói những điều kỳ lạ và đầy ẩn ý. Cô
không hiểu. Mà có lẽ đó là thứ logic riêng của những người đang yêu.
Mưa vẫn rơi, đều đều, nhàn nhạt. Cô yên lặng quay bước vào phòng thí nghiệm. Cô vẫn không hiểu sao Akemi dừng lại bên cạnh người đó. Vứt bỏ cuộc sống nửa-bình-thường của chính mình.
Cô ghét hắn ta. Nhưng, dường như, chỉ có anh ta, mới có thể đem cho chị cô hạnh phúc. Dù là mong manh. Dù là điên cuồng. Nhưng họ vốn là như vậy, luôn khát khao hạnh phúc, dù chỉ là một thứ ánh sáng huyễn hoặc, xa vời và lừa dối.
Anh bước ra ngoài. Cô đứng đó, chờ sẵn, nụ cười
vẫn dịu dàng rạng rỡ.
“Dai, hôm nay anh muốn ăn gì?”
Anh nhìn bầu trời. Mưa tạnh. Trong xanh. Bàn tay cô gái
ấy nắm lấy tay anh, ấm áp. Một bức tranh đẹp, một thiên đường giả tạo. Nhưng
anh cũng chẳng quan tâm.
Họ bước đi, hòa lẫn trên con phố đông người,
như biết bao cặp tình nhân bình thường khác. Anh thở dài, nhìn những túi đồ chất
đầy trên tay mình. Con gái luôn như vậy, nhiều khi, thật sự rất phiền phức. Lại
đưa mắt nhìn cô len lỏi giữa những quầy hàng, trên môi luôn nở nụ cười dịu
dàng.
Khói thuốc, bay tung. Mặc kệ là lợi dụng hay
không, anh chỉ là, không muốn nụ cười kia bị thứ gì làm vấy bẩn. Cứ để anh bảo
vệ cô, một người vô tội, dù là hạnh phúc trong thứ thiên đường giả tạo có thể vỡ
tan bất cứ lúc nào.
*
Hình như, ngày hôm ấy, cũng là một ngày mưa.
Mưa không nặng hạt, chỉ rơi nhè nhẹ, bâng khuâng. Chút gió thoảng qua, hơi se lạnh. Anh cũng không hiểu tại sao, mình lại nhớ rõ đến vậy.
Anh nhìn cô, thật sâu. Đôi mắt thẳm xanh vẫn
dịu dàng bất biến. Cảm thấy, mở lời có chút khó khăn, sau tất cả.
“Akemi, anh…”
Cô mỉm cười, bước đến gần, ôm lấy anh, thật
chặt. Vùi mình vào trong lồng ngực anh. Anh muốn đẩy cô ra, nhưng không thể.
Mùi hương nhàn nhạt thoáng qua ấy, vẫn quẩn quanh.
“Em biết”
Đôi tay anh vẫn buông thõng, không hề ôm lấy
cô. Bỗng dưng siết chặt. Một chút hoảng hốt khó gọi tên, thoáng qua. Cùng một
chút thanh thản. Anh không muốn, tiếp tục thêm nữa. Anh không muốn nhìn nụ cười
dịu dàng của cô, để rồi lại nhắc mình rằng, cô chỉ là một con cờ, lương thiện
và vô tội, đang bị anh lợi dụng.
Sự thật, đôi khi rất tàn nhẫn. Tàn nhẫn đến
không thể chịu được. Giống như ở nơi này, trong bóng tối kéo dài bất tận, sự
lương thiện tồn tại, chỉ để bị tổn thương và vấy bẩn. Như thứ thiên đường giả tạo,
có đẹp đến đâu, cũng phải vỡ tan.
Anh cúi đầu, tìm gương mặt của cô trong lồng
ngực. Nhưng không nhìn thấy biểu cảm của cô. Chỉ thấy, nơi lồng ngực, có thứ gì
ấm áp và ẩm ướt. Anh khẽ thở dài. Cô vẫn luôn như vậy. Luôn tìm cách che giấu
mình, khi tâm trạng trở nên tồi tệ. Những lúc anh không ở bên cô, có phải, cô
đã dằn vặt, đã đớn đau, rất nhiều?
Thoáng phớt lờ chút gì đó, như nhói lên. Phớt
lờ chút cảm giác, muốn ôm lấy cô, thật chặt, lau đi những giọt nước mắt kia.
Vì, anh không xứng.
“Vậy…tại sao?”
Nếu
em biết tôi chỉ lợi dụng em, tại sao, em không rời đi?
Cô ngẩng đầu. Khóe mắt vẫn vương chút nước.
Cô rời khỏi vòng tay anh. Có cái gì, như hụt hẫng, sâu cay. Cũng đúng. Mọi thứ,
nên như vậy.
“Anh không hiểu sao, hả Dai?”
Đôi mắt cô nhìn anh, dịu dàng, quyến luyến.
Như câu trả lời thuyết phục nhất. Anh hơi nhắm mắt, điều chỉnh lại những cảm
xúc đang hỗn loạn. Và cả thứ nhịp đập kỳ lạ, trong lồng ngực.
“Anh có từng, yêu em không?”
Nên quay đi, vì người con gái ấy, sẽ thành điểm
yếu của anh. Nên lặng yên, vì cô sẽ phải
chịu những tổn thương không đáng có. Nên buông tay, trả lại cho cô gái kia, một
cuộc sống bình thường mà cô xứng đáng.
Nhưng nhìn vào đôi mắt xanh kia, anh không biết
mình đang làm gì, hay đang nói gì nữa. Như một sự thôi miên. Khẽ nhắm mắt. Chỉ
là sự thật, luôn là duy nhất. Không thể trốn tránh, hay chối bỏ. Anh nắm lấy
bàn tay cô đưa ra. Hơi ấm,, như lan tỏa. Thứ hơi ấm anh đã lãng quên, từ rất
lâu rồi.
Cô mỉm cười, rạng rỡ.
Lý
trí anh nói rằng nên rời bỏ, nhưng trái tim, lại tuân theo quy luật riêng của chính mình.
*
Từng thao tác nhỏ, quen thuộc như một thứ bản
năng. Ngắm trúng mục tiêu. Ngón tay đặt trên cò súng, kéo nhẹ. Máu tươi bắn ra,
như những đóa hoa, nổi bật trên nền tuyết trắng, rực rỡ. Dễ dàng như vậy.
Bỗng dưng, lại cảm thấy trống rỗng. Thứ cảm
giác từ rất lâu đã không xuất hiện, làm ảnh hưởng đến tầm nhìn và cách bắn. Hơi
lệch một chút, nhưng kết quả chẳng có gì thay đổi.
Nhìn vào tập hồ sơ trên tay. Một nghị sĩ hoàn
toàn trong sạch. Có một người vợ lương thiện, và hai đứa con đang tuổi đến trường. Công việc của bọn họ vốn là như vậy. Giẫm lên máu, và nước mắt của những người vô tội.
Châm lên điếu thuốc. Khói thuốc, như trả lại
sự bình tĩnh và tập trung. Ở nơi này, mất bình tĩnh, không khác nào đưa một
chân vào cõi chết.
Xua đi hình ảnh vừa thoáng qua trong tâm trí.
Cô gái với nụ cười rạng rỡ ấy, cánh cửa luôn rộng mở, chờ anh về, mà không hỏi
bất cứ điều gì. Hình như có ai đó đã từng nói, yêu thương mài mòn lý trí và sự
phán đoán. Anh thật sự không tin, cho đến những ngày gần đây. Mùi máu tanh luôn
vương trên người, không làm sao gột rửa.
Điện thoại lại rung. Một tin nhắn của cô.
Dai,
hôm nay trời trở lạnh, anh nhớ giữ ấm nhé…
Anh vẫn chẳng bao giờ đủ kiên nhẫn trả lời một
tin nhắn của cô . Rất phiền phức. Nhưng lại không hiểu sao,
khóe môi không tự giác cong lên, rất nhẹ.
Lý
trí bảo anh nên dừng lại. Nhưng trái tim, vẫn luôn tuân theo quy luật của riêng
mình.
*
Ngôi nhà nhỏ. Ánh đèn vàng ấm áp.
Anh lau chùi khẩu súng trong tay, cẩn thận.
Như một cách để lấy lại sự tập trung cần thiết và cảm giác an toàn. Nhìn cô ngồi thu mình trên ghế, nói những
chuyện gì vu vơ với Sherry. Giọng nói luôn phảng phất ý cười vui vẻ, nhưng đôi mắt, không sao giấu nổi sự đau đớn cùng lo lắng. Lại quay đi.
Anh biết, cô luôn hiểu. Cuộc đời cô,
trong mắt Tổ chức, luôn chỉ là con cờ để ràng buộc lòng trung thành của em gái
mình. Không bao giờ được “sống”, vận mệnh của cô, là như vậy.
Bàn tay đã ngừng lại tự lúc nào. Mùi hương
nhàn nhạt dễ chịu lại quẩn quanh chóp mũi. Cô ôm lấy anh, từ phía sau, mỉm cười.
“Anh sao vậy, Dai?”
Anh chạm vào khóe môi cô, ôm cô vào lòng. Có
chút đau lòng thoáng qua, nhàn nhạt. Người con gái này luôn như vậy, dùng nụ cười
giấu đi những gì u uẩn. Không hề biết rằng, chính nụ cười nhàn nhạt ấy lại làm
người ta chẳng một phút yên tâm. Lại thấy cô như rất gần, mà như xa, thật xa. Cô định dối lừa ai, khi ai cũng nhận ra điều đó?
Em
thật ngốc. Nhưng hình như, tôi yêu em vì điều đó.
*
Tôi
đã từng muốn buông tay. Thật vậy.
Anh vẫn
tự hỏi mình, tại sao, trong màn mưa ngày hôm ấy, lại giữ tay cô lại. Đến một
ngày rất lâu, rất rất lâu về sau, cũng một ngày mưa, người con trai ấy nhìn anh
bằng thứ ánh mắt mịt mờ không rõ. Đớn đau, căm hận, và man dại.
“Tại
sao, anh lại yêu cô ấy? Tại sao…anh lại đẩy cô ấy vào chỗ chết?”
Lại thấy
thấp thoáng đâu đây, hình ảnh cô níu lấy vạt áo anh, giữa màn mưa. Giọng nói
như vỡ ra, khàn đặc, chìm lấp. Nhưng không hiểu sao, anh vẫn nghe, rất rõ.
“Đừng
đi, được không, Shuu?”
Anh đưa
mắt nhìn về vết thương còn băng bó nơi cánh tay cô. Sự thật vốn anh cố giấu,
không sao trốn tránh thêm lần nữa.
Ở bên cạnh
anh, cô sẽ không được một phút an toàn. Người như anh, vốn chỉ nên làm người
đem lại cái chết, chứ không sao mang lại hạnh phúc. Cho bất kỳ ai. Anh không còn nhớ trong lòng mình lúc ấy có những tình cảm gì. Anh muốn cô sống. Chỉ cần cô sống.
Anh không biết yêu. Không thể đem lại hạnh phúc cho người con gái của mình. Cưỡng cầu, chỉ là vô ích. Vậy thì, nên đi thôi…
Khẽ nhắm
mắt. Lại nghe giọng cô, vụn vỡ “Em biết, Shuu. Em không cần gì hết…” Đôi môi
cô, tìm đến bờ môi anh, chặn hết những gì anh định nói.
Và đó là
nụ hôn đầu của họ. Rất lạnh. Và vội vã. Như kiếm tìm sự an ủi. Như chuyển tải đến
nhau điều gì, như hơi ấm, như tình yêu. Anh còn nhớ, đôi môi cô lạnh buốt, đẫm
một thứ nước gì, mặn chát.
Anh dập
tắt điếu thuốc, quay người đi, chẳng đề lại một câu. Bàn tay trong vô thức, nắm
lấy mặt nhẫn bạc.
Nếu lúc
đó, anh đủ tỉnh táo, anh có thể đẩy cô ra, và quay bước. Nhưng tại sao lúc ấy,
anh lại nắm lấy cô? Và ôm cô…
Tôi cũng không biết nữa. Nếu thật
sự, lúc ấy tôi rời bỏ em, liệu kết quả có khác đi không?
Nếu như lý trí tôi đúng, thì phải
chăng tất cả, chỉ là một chuỗi nối tiếp những sai lầm?
*
Mưa. Đêm.
Lạnh buốt.
Nhà kho
cũ nát. Anh châm một điếu thuốc. Tất cả, sắp kết thúc.
Bỗng nhớ
đến mùi hương dịu dàng nhàn nhạt, khi ôm cô vào lòng. Đôi mắt cô nhìn anh, hình
như có vương chút nước, thoáng chút bất an. Nhưng cô, vẫn như vậy, mỉm cười dịu
dàng, không hỏi bất cứ một điều gì.
“Nhớ giữ
gìn sức khỏe. Chờ anh”.
Những gì
anh để lại cho cô, chỉ nhạt nhòa như vậy. Anh biết, cô hiểu, những gì anh chưa
nói. Khẽ mỉm cười. Có lẽ, ngày mai, anh có thể gặp cô, vẫn đứng ở ngôi nhà thân
thuộc, và chờ đợi. Một cô toàn vẹn, không còn gì u uất, không còn bị lợi dụng
thêm nữa…
“Mời
vào”. Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo cất lên, cắt ngang dòng ký ức.
Anh đẩy
cửa.
*
Anh cũng
không biết, từ bao giờ, anh chưa về ngôi nhà bé nhỏ đó. Lúc ra đi, anh đã để
chìa khóa lại bên cô. Shiho đã trao lại nó cho anh, từ rất lâu, rất lâu rồi,
nhưng đến hôm nay, khi tất cả đã xong xuôi, anh mới đặt chân trở lại.
Có vẻ,
Shiho đã chăm sóc nó rất tốt, dù một thời gian dài ngôi nhà bị bỏ hoang dưới
ánh mắt Tổ chức. Ánh đèn vẫn vàng, ấm áp. Nhưng không tìm đâu ra chút hơi ấm mỏng
manh và mùi hương nhàn nhạt dễ chịu. Càng tìm không ra một người con gái chờ
anh, mỉm cười dịu dàng, không hỏi một câu nào. Vắng hơi người, ngôi nhà trở nên
lạnh lẽo. Rất lạnh.
Anh ngồi
trên chiếc sofa. Như những ngày nào, vẫn thường như vậy, cô và anh ngồi đối diện
nhau, cô làm bài tập, anh ngồi bảo dưỡng khẩu súng của mình. Ngồi yên, nghe cuộn
băng Shiho đưa cho anh. Cô vẫn luôn như vậy, dự cảm trước tất cả, và chu đáo đến
từng chi tiết.
Trước lúc chị…đi, chị đã thêm cuộn
băng này vào số những cuộn băng mẹ gửi cho em. Chị ấy…nhờ em chuyển nó cho anh.
Nhịp
tim, đập nhanh một cách tưởng chừng vô lý, khi đặt cuộn băng vào chiếc máy đã
cũ. Anh cũng không biết, mình đang chờ đợi cái gì nữa. Mọi thứ, vốn đã an bài.
*
“Dai, em
xin lỗi, nhưng em không chờ được anh.”
Đêm ấy,
nhận được tin nhắn của cô, anh không tìm cô. Chỉ ngồi yên trong căn phòng tối.
Một ly cà phê đắng, và rất nhiều, rất nhiều thuốc lá. Như nhìn thấy bóng dáng
cô trước mắt, mỉm cười nhàn nhạt, gửi tin nhắn, rồi ném điện thoại đi đâu đó,
không còn dấu tích.
“Em từng
rất sợ, Dai, khi kẻ đã từng cười nói với em, kẻ đã giết chết một người khác
ngay trước mắt em, từ từ chết đi như vậy” Giọng nói hơi rung lên. Anh vẫn luôn
biết, cô ghê sợ chốn tội lỗi và bẩn thỉu này. Nhưng rồi, cô vẫn bị kéo vào nó,
không sao thoát ra được nữa.
“Có lẽ
em sẽ chết. Nhưng em chẳng còn sợ nữa. Xin lỗi, vì tất cả.”
Anh nhớ
gương mặt của cô trong đêm ấy, khi kết thúc. Lạnh buốt. Không còn sức
sống. Nhưng nụ cười nhẹ nhàng, như giải thoát. Anh biết, trong thâm tâm cô, vẫn
luôn có một phần oán hận thế giới tàn khốc này. Sống như một con cờ, rồi chết
như một phế phẩm không còn giá trị.
“Em hiểu,
những kẻ như em, chỉ là công cụ và thứ tiêu khiển trong mắt họ. Em cũng không
biết nữa, Dai…có lẽ, lúc nhận nhiệm vụ này, em đã thật sự tuyệt vọng và buông
tay. Em không muốn vùng vẫy nữa…”
Một khoảng
lặng. Giọng nói ấy, lại nhẹ nhàng, và phảng phất ý cười “Nhớ giữ sức khỏe, Dai.
Đừng gắng sức quá nhiều, cũng đừng tự trách, vì em tự nguyện. Họ nói tên anh là
Akai Shuuichi, nhưng em vẫn thích gọi anh là Dai hơn. Như một cái tên thuộc về
riêng em vậy. Em ngốc thật, đúng không?”
Ngày hôm
sau cô đi, anh vuốt gương mặt lạnh băng ấy thêm lần cuối. Rồi cắt tóc. Những gì
thuộc về Dai Moroboshi, biến mất cùng bóng hình cô.
“Những
ngày ở bên anh, thực sự, em rất hạnh phúc. Em chỉ tiếc rằng, thời gian quá ngắn.
Có rất nhiều rất nhiều thứ, em muốn làm, có nhiều điều em muốn nói, nhưng không
còn kịp nữa.
Em yêu
anh, Dai”
Khói thuốc,
quyện lẫn vào nhau. Mơ hồ. Nhạt nhòa. Anh chìm trong chút hơi ấm xưa cũ mong
manh, nghe đi nghe lại cuốn băng, rất nhiều lần. Cũng không hiểu vì sao. Cũng
không hiểu rõ, cảm xúc của chính mình.
Hình như tôi chưa nói với em rằng,
những ngày bên em, là những ngày đáng sống nhất trong cuộc đời tôi. Không còn kịp
nữa…
Bỗng
dưng thấy, có chút như lạc lối.
*
Tầng thượng
bệnh viện, gió đêm lạnh buốt. Khói thuốc, bay lên, nhàn nhạt. Đã lâu rồi, anh mới
có một chút bình yên, để thả mình về ký ức. Một ngôi nhà ấm áp, cùng một bóng
hình mờ nhạt. Có cái gì đó, như được lấp đầy một chút. Cũng có cái gì đó, như lại
mất đi, nhạt nhòa đi, thêm một chút…
Cô đẩy cửa.
Gió đêm lành lạnh mơn man trên mặt. Nhìn thấy dáng hình cao ngạo mà cô độc kia,
nhưng cũng chẳng bước vào. Đứng đó, mê mải nhìn làn khói thuốc quẩn quanh,
trong thứ ánh sáng mờ mờ lúc đêm khuya.
Lẳng lặng
quay lưng. Bước chân rất nhẹ. Dáng hình cô độc ấy, là sự tự trừng phạt, hay con
người ấy vẫn luôn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, chỉ có người ấy, và
chị? Cô cũng không biết. Có lẽ, cũng chẳng ai hiểu được. Những gì cô muốn hỏi,
cũng chẳng cần thiết nữa.
Bước xuống,
nơi một chàng trai đang đợi. Khẽ mỉm cười.
Sẽ đến một ngày, em sẽ tìm được một
người mà chỉ một ánh nhìn, cũng đủ làm em tin tưởng mà trao gửi chính mình…
Anh nghe
tiếng bước chân nhẹ nhàng xa dần, xa dần. Nhắm mắt. Ánh sáng từ màn hình điện
thoại hắt lên, yếu ớt.
Dai, nếu em có thể thoát khỏi Tổ
chức, anh sẽ đi chơi với em, như một người bạn trai thực sự chứ?
Anh biết
mình rất ngốc, thật sự như vậy, nhưng lần đầu tiên, anh nhấn nút. Trả lời.
~End~
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét