Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Chapter 4


Chapter 4

Trong lúc Okita nạp đạn, ngắm rồi bắn, Kamui bất thần bật người dậy, đập vỡ thanh treo rèm. Khi Okita khai hỏa, Kamui nắm lấy đầu thanh treo, và ném mạnh về hướng đầu đạn đang lao tới. Những mảnh vỡ va vào nhau, làm nên một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Okita tiếp tục nạp đạn.

Trước khi cậu kịp bắn lần hai, có ai đó gạt chân cậu, định hất ngã cậu từ phía sau. Nhưng cậu bước tránh sang một bên, làm người kia gạt hụt. Rồi sau đó, một thanh Katana chém đứt đôi khẩu bazooka yêu quý của cậu.

Hijikata cầm chai mayonnaise aka quà tặng lúc trước của chính anh và phụt thẳng vào mặt Okita. “Mi đang làm cái *beep* gì thế đồ ngu? Muốn kéo cả Tân Đảng mổ bụng tự sát với nhau cho vui à? Đã bảo cấm bắn dân thường và người ngoài cuộc cơ mà!”

Okita quệt vội đống mayonnaise trên mặt và rút ra một khẩu súng ngắn từ chỗ quái nào đó không ai biết trên quần. “Em không có ngắm bắn người ngoài cuộc. Chúng ta truy nã nhóc tóc cam kia nhiều năm rồi đó. Tên là Kamui, Vua Yato. Theo phản ánh của khoảng năm trăm người, hắn ta đã ăn hết mọi thứ có thể trong nhà họ, dọa biến họ thành Đông Phương Bất Bại hay chôm mất trái tim vợ họ. Có ít nhất hai mươi vụ kiện mà hắn buộc phải tham dự, mà phải nói là, hắn ta bị kiện còn nhiều hơn em đấy”.

Má nó, còn nhiều hơn cả Okita Sougo? Chắc hẳn là một con số không hề nhỏ đâu ha.

Hijikata gạt nòng súng lệch đi. “Cô bé có thể bị thương” Okita nở nụ cười ác quỷ đúng chất Hoàng tử S. “Nếu có lỡ tay thì hoàn toàn chỉ là tai nạn. Cô bé vô tội kia chỉ ở đây nhầm thời gian và nhầm địa điểm. Em hết cách rồi” Rồi cậu nâng súng, bơ luôn Kamui, nhắm thẳng vào Kagura, và bóp cò.

“A” Cậu bật thốt.

“A a cái đầu mi! Cái *beep* gì đấy đồ thiếu não! 100% là mi cố ý!” Hijikata giật khẩu súng khỏi tay Okita và quẳng nó ra ngoài hành lang. “Chúng ta đang bắt tội phạm, chứ không phải để mi thừa cơ giết người!” 

Okita tiếp tục bơ Hijikata, nghiên cứu dáng ngủ của Kagura một cách nghiêm túc. “Ok, trông con bé chẳng có vẻ gì là bị ăn đạn cả. Chết tiệt, lại hụt mất rồi”.

Hijikata tóm lấy cổ áo cậu, nhấc bổng cậu lên khỏi sàn nhà. Nhưng anh chưa kịp đấm cậu một cú, thì chợt họ nghe thấy tiếng kính vỡ.

Kamui đứng trên khung cửa sổ, nhìn xuống con phố đông người bên dưới. Anh quay lại, và cười tươi với hai cảnh sát đang mâu thuẫn nội bộ, vẫy vẫy tay. Mở chiếc ô vốn được treo ở nơi đã-từng-là-thanh-treo-rèm, anh lên tiếng “Nói với con nhóc, đến lúc ta phải đi rồi. Chăm sóc nó tử tế, nếu không chắc chắn sẽ có một ngày bi của các ngươi sẽ được gửi đến tận nhà qua đường bưu điện, okay?” Và rồi, anh nhảy khỏi khung cửa sổ.

Hijikata bật thốt cái gì đó, nghe như một câu chửi thề “Ở yên đây, Okita” Rồi anh chạy ra ngoài. “Anh Kondo, bắt người đàn ông có bím tóc… Giời ạ nhầm rồi, không phải Tướng quân! Bắt tên đầu cam với cái ô khủng bố ấy, tên Yato ấy! Hắn ta hướng về phía nào? Phường Kabuki? Đợi chút!” Tiếng bước chân xa dần.

Và Okita bị bỏ lại một mình trong phòng với Kagura đang ngủ say như vậy đó. Cậu cười. Lôi trong túi áo một cây bút dán nhãn “Vĩnh viễn”, cậu trèo lên giường Kagura.

Nhưng trước khi cậu kịp tặng cho cô một bộ ria mép made-by-Sougo, Kagura đột nhiên tỉnh giấc, nhờ rađa-dò-Sadist vẫn hoạt động, như một bản năng. Đập ngay vào mắt cô bé là gương mặt ác quỷ của Sougo và cây bút trên tay cậu. Cô đấm cậu một cú, mạnh đến nỗi cậu bay đi một quãng xa, đập mạnh vào tường. Cô bé đứng dậy, trong bộ quần áo bệnh viện mỏng tang dài tới gối.

“Kamui ở đâu, Sadist?”

Okita lau đi vệt máu nơi khóe miệng “Hắn ta đi rồi. Chưa ai tìm được hắn cả, nhỏ Tàu” Theo những gì Okita nghe được trên bộ đàm, thì thật vậy, không ai thấy Kamui ở đâu. Kagura với lấy chiếc ô “Ta biết hắn ở đâu. Từ hôm nay ngươi là trai cưng (*) của ta, Sadist. Đưa ta đến Phi Trường”. Okita cười “Kể cả hắn có ở Phi trường, có đến hàng trăm tàu vũ trụ ra vào hàng ngày, và có đến năm sảnh chờ. Mi biết được hắn ở chỗ nào chắc?”

Kagura gõ gõ mũi, và đưa tay ra từ sau lưng. Trên tay cô bé là một mảnh áo.

Abuto nhìn boss nhà mình bồn chồn đảo qua đảo lại trong phòng chờ. Họ bị muộn mất một ngày rưỡi. Nhưng cuộc họp có thể chờ đến lúc họ tới. Bạn có dám không chờ Vua Yato không? Nhưng có vẻ một vạt áo của Vua Yato đã bị ai đó xé toạc. Phần rách ở sau lưng nên Kamui không chú ý, và tất cả những người khác thì muốn sống hơn là ngứa miệng bình luận một câu nào. Abuto tự hỏi rằng mảnh áo kia đã biến đi chỗ nào.

 A, tàu đã đến. Cũng đến lúc đi rồi.

Abuto đứng dậy và bước theo Kamui về phía con tàu. Nhưng họ mới chỉ đi chưa đến năm bước, một dáng hình mảnh khảnh đâm sầm vào Kamui, và cố đập rụng đầu anh xuống bằng chiếc ô. Thân hình Kamui ngả về phía sau, nhưng anh không ngã. Lưng anh đã chạm vào tường.

Kagura kêu lên “Trận đấu còn chưa kết thúc, Kamui! Chưa kết thúc khi em chưa hạ gục anh! Chưa kết thúc cho đến khi anh già khụ và hói trụi như lão hói! Em vẫn chưa hạ gục được anh, không được chết trước khi bại dưới tay em! Anh sẽ sống, sống đến khi em giết anh, hiểu chưa anh trai ngốc? Khi anh tới giết Gin chan, em chắc chắn sẽ ngăn anh lại. Vậy nên, hãy trở về, và lúc đó, chắc chắn em sẽ mạnh hơn nhiều. Hiểu chứ?”

Trong suốt quá trình, Abuto và Okita chỉ nhìn thấy bóng lưng Kagura, không hề biết cô đang nói chuyện. Và họ tự hỏi cô bé định làm gì khi ép sát một chàng trai trẻ vào tường mà chẳng hề đập hắn lấy một lần.

Kagura buông Kamui ra. Cô quay lưng lại, bước về phía chiếc xe tuần tra. Sougo nắm chặt tay lái, những khớp ngón tay trắng bệch. Chẳng ai nói với nhau lời nào, và cậu lái xe quay trở lại bệnh viện.

Kamui chỉ đứng yên, nhìn theo bóng chiếc xe khuất xa tầm mắt. “Con nhóc ngốc. Con bé làm sao giết nổi ta chứ. Sao con bé nghĩ là nó làm được kia chứ?” Anh quay lưng, nhẹ nhàng nhảy đến chỗ con tàu. Nụ cười còn tươi hơn mọi ngày, và thậm chí anh còn không làm người phi công tội nghiệp hoảng loạn như lúc bình thường.

Okita lái xe xuống đường. Chỉ mặc độc một bộ đồ bệnh viện mỏng dính, Kagura đột nhiên thấy lạnh., bởi làn gió ùa vào từ kính xe để mở. Mà dường như Okita chẳng chút quan tâm tới việc đóng cửa sổ lại. Kagura hắt hơi. Và rồi cô bé cảm thấy sức nặng của chiếc áo khoác đồng phục Tân Đảng trên người

“Mặc vào đi. Nếu Hijikata mà phát hiện ta để xổng Kamui trong gang tấc như vậy, ta sẽ mất hết thanh danh đấy. Cơ mà, cửa sổ bệnh viện đóng kín như bưng, thế quái nào mi lại bị cảm được vậy?”

Kagura khoác chiếc áo lên người, ngửi ngửi. “Ê, có mùi gì lạ lắm, Sadist”. Okita lờ đi. “Chỉ là mùi mồ hôi và mùi hương nam tính của ta thôi.”

Kagura khép hờ đôi mắt “Như là mùi thuốc súng. Và túi áo trái của ngươi có cái gì đang kêu… Không phải bom đấy chứ, Sadist? Nếu có, cả ta và ngươi sẽ xuống địa ngục xây nhà sống cùng nhau luôn đó”

Okita cười toe, với vẻ mặt như mỗi lần cậu tưởng tượng đủ mọi cách đưa Hijikata về với ông bà.

“Chắc không đến nỗi đâu, bom nhỏ thôi mà”

“Okita Sougo đồ *beeeeeeeeeeeeep*!”

Và thế là, BÙM!


(*) Bản gốc là "cherry boy", theo Urban Dictionary thì có nghĩa là: chàng xử nam thật thà mà con gái giữ chặt trong lòng bàn tay dưới danh nghĩa "bạn bè". Người con gái giữ một mối quan hệ tốt đẹp với "cherry boy" của mình và khá là bảo vệ họ, gần như không cho họ dính dáng tới người con gái khác. Vẫn thường gọi là "phương án dự phòng" ấy =))) Và một cách hiểu khác...cherry boys là những chàng trai cúc hoa còn trinh trắng =)))) Mà tui không biết túm gọn cả cái đống kia lại ra sao TvT


Little AN: Không hiểu sao trên fic gốc tên của Sô cưng lại không thống nhất. Lúc là Okita, lúc là Sougo TvT 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét