Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

Chapter 9

Chapter 9


Kagura ngồi ở băng ghế thường ngày trong công viên. Điện thoại rung lên, kèm theo một tiếng “beep” Cô có tin nhắn.

Kagura nhìn điện thoại, nhấm nháp miếng Sukonbu. Là ai thế nhỉ? Từ trước đến nay, gần như cô chưa nhận được tin nhắn bao giờ. Cô mở điện thoại, kéo xuống phần tin nhắn. Chỉ có một dòng, từ một số điện thoại lạ.

“Kamui đang gặp nguy hiểm. Muốn cứu thằng bé ăng ten đó thì đến ngay sân bay 079-3451, thuộc dải ngân hà 0-X12”

Kagura nhìn tin nhắn, mặt chẳng chút biểu cảm.

“Chị đây ứ có đồng nào trong túi hết. Muốn chị đến thì cưng phải chuẩn bị vé máy bay trước đã, okay?” Cô bấm, và nhấn gửi. Kagura đóng điện thoại, bỏ lại vào túi, nhìn lên bầu trời. Có một đám mây lớn như thể có cả Lâu đài Laputa ở đó. Cô mở ô, và trong đầu chẳng còn đọng lại chút gì về tin nhắn ấy nữa.

Ba ngày sau, ở Tiệm Vạn Năng, Shinpachi kiểm tra thư “Hóa đơn, nợ pachinko, thư của tiệm cầm đồ, tiền sửa xe, tiền thuê nhà, a, Kagura, thư của em này!” Cậu ném cho cô bé một chiếc phong bì. 

Kagura kinh ngạc nhìn nó, rồi mở ra. Có một bức thư viết “Umibouzu đang gặp nguy hiểm. Nếu cô không đến ngay sân bay 079-3451 thuộc dải ngân hà 0-X12 thì lão già có râu không tóc kia sẽ về với ông bà. Vé đây” Trong phong bì có ba vé tàu vũ trụ, điểm đến là 079-3451.

Kagura nhìn giờ “Shinpachi, chương trình Chủ nhật bắt đầu lúc nào?” Shinpachi thở dài “Mười lăm phút nữa, Kagura”. Kagura vò đầu “Liệu em có thể đi cứu Umibouzu rồi trở về kịp giờ không?” 

Shinpachi nhìn cô bé bằng ánh nhìn kỳ dị “Tất nhiên là không, sao em hỏi ngốc thế nhỉ? Nhưng mà tại sao?”

Kagura nhìn vào phong bì “Không có gì” Cô nhét bừa mấy tờ giấy vào túi “Thế thì không đi nữa. Nếu đi thì lỡ mất chương trình Bi Rồng (*) đặc biệt mất”

(*) Dragon balls, you know... =)))

Đêm đó, Kagura và Gintoki ngủ ở Tiệm Vạn Năng, Shinpachi về lại đạo trường. Một bóng đen len lén mò vào phòng Kagura, mở cánh cửa hết sức nhẹ nhàng. Kagura xoay người, làm bóng đen kia toát mồ hôi lạnh, nhưng cô bé không tỉnh giấc. Bóng đen lại vẫy vẫy tay với một cái bóng khác đằng sau. Cánh cửa Tiệm Vạn Năng mở ra. Một trong hai cái bóng vác theo một chiếc cặp. Bóng 1 mở ra, bên trong chỉ có một cây kim rất lớn, một nửa phủ kín một thứ chất lỏng màu tím nhạt mang tên “Thuốc ngủ ngàn năm”.

Bóng 2 đâm Sadaharu, và cắm ngập cây kim trước khi nó kịp phát ra tiếng động. Sadaharu ngay lập tức gục xuống, bất tỉnh, sau vài giây bừng tỉnh bởi cú chích. Hai cái bóng kéo nó ra khỏi cửa, và đóng lại cánh cửa đằng sau. Cả hai người, cố hết sức bình sinh, nâng chú chó lên và đặt nó vào một cái cũi trên xe tải. Hai người khuỵu xuống, oằn mình bởi sức nặng. “Nặng dã man luôn” Thở hổn hển, hai cái bóng lết lên xe tải.

Khi chiếc xe phóng đi, hai bóng đen nhận được một cuộc điện đàm. Người lái xe nhấc máy. Im lặng trong một thoáng, rồi một giọng nói cất lên “Đã bắt cóc con cún đó chưa?”

“Xong tất cả rồi”

“Tốt. Con nhỏ đó chẳng thèm quan tâm đến anh nó hay cha nó, nhưng chắc chắn nó sẽ đến vì con chó chết tiệt đó. Ta hứa đó. Lúc ấy thì bắt Kamui cũng chẳng còn khó khăn gì nữa. Chỉ gẩy tay một cái là xong. Ahaha… À, làm tốt lắm. Các ngươi sẽ được trả gấp ba kể từ bây giờ”

Hai cái bóng đập tay ăn mừng. Chiếc xe tải phóng vút xuống phố, đi về phía Phi trường.

Kagura tỉnh dậy, và ngay lập tức phát hiện có gì đó không ổn. Chú chó khổng lồ đáng lẽ ra giờ này phải lơ mơ ngủ phía dưới cô không thấy đâu nữa, làm cô thấy lạnh. Cô nhảy xuống, nhìn thấy cái ổ trống rỗng, lao tới phòng Gintoki, nhảy lên người anh và giật tóc anh.

“Không tìm thấy Sadaharu! Nó bị bắt cóc rồi! Mau mau đi cứu nó!”

Gintoki dụi mắt và hơi co rúm mình lại khi cảm giác khó chịu sau cơn say, cơn đau đầu và hơi thở có mùi không thể thương nổi của chính mình ùa tới. “Em có chắc không? Có khi nó chỉ đi làm việc mà mỗi con chó đực ở tầm tuổi đó thích làm thôi”

 Kagura tóm lấy cổ áo anh và lôi xềnh xệch anh vào phòng khách, thiếu chút nữa làm anh ngạt thở. Trên tường có dòng chữ “Con chó đang ở trong tay ta. Muốn cứu nó thì nhớ dùng mấy cái vé kia”

Gintoki vò đầu “Vé gì cơ?”

Họ nghe thấy tiếng bước chân. Shinpachi mở cửa Tiệm Vạn Năng. “Ơ, khóa mở rồi này, không, bị phá rồi… Hai người tỉnh rồi hả, có chuyện gì xảy ra vậy? Tận thế hả?” Cậu bước vào và nhìn chăm chăm mấy chữ đen nguệch ngoạc trên tường. Kagura lấy ra chiếc điện thoại và mớ giấy nhàu nát. Gintoki và Shinpachi nhìn chằm chằm, mặt mày trắng bệch.

“Em nói là họ gửi tin nhắn cho em, nói rằng anh em đang gặp nguy hiểm, cha em thì sắp bị giết, mà em thì không đi vì hết tiền và xem chương trình Chủ Nhật?”

“Ừ”

“Anh Gin, ba mươi phút nữa vé này hết hạn, mà ba mươi lăm phút nữa tàu mới khởi hành”

“Hả? Chết tiệt!” Kagura nhảy ra khỏi cửa sổ, chộp lấy bộ váy và cái ô.

Gintoki và Shinpachi nhảy lên chiếc xe. Kagura ngồi trên một chiếc giỏ được buộc sau xe, ho lên như kiệt sức. “Sadaharu, chị đến cứu em đây!” Cô bé nói, đầy căm phẫn. Động cơ xe bắt đầu kêu và xả khí. Gintoki lao qua một vũng nước, làm Kagura kêu lên “Nhìn xem mấy người vừa đi qua chỗ *beep* nào kìa! Lời thoại của tui đang giàu cảm xúc thế kia cơ mà!”

Ở sảnh 079-3451, Kagura, Gintoki và Shinpachi ngồi ở khu vực chờ, đưa mắt tìm một con chó màu trắng hay kẻ nào đó đáng nghi. Gintoki lên tiếng “Ai lại chơi ác đến mức bắt cóc một con chó to xác như vậy? Hắn ta muốn gì? Nếu mà đòi tiền chuộc thì còn lâu anh mày mới trả”. Kagura cảm thấy có chút khó khăn. Nhân viên đã thu mất chiếc ô của cô và nói rằng cô sẽ được nhận lại nó sau khi bọn họ lên máy bay về Edo. Thiếu nó, cô cảm thấy trống vắng hẳn.

Kagura bồn chồn nhích người một cách thiếu kiên nhẫn. Cô nghe thấy một âm thanh cực-kỳ-quen-thuộc cất lên “Em làm gì ở đây thế, nhóc con?”Một bàn tay vươn tới, kéo cô khỏi ghế ngồi. Kamui. Kagura tặng anh một quyền vào mũi, hất người anh lên và đè chặt anh xuống sofa. 

“Trả Sadaharu đây đồ khốn!”Cô đấm anh bằng cả hai tay và túm lấy bím tóc anh, giật mạnh trước khi anh kịp nháy mắt. Nhưng khi cô thu tay, anh nắm chặt cả hai tay cô và giữ cô lại.

Đằng sau hai anh em, Shinpachi và Gintoki giải thích tình huống cho Abuto.

“Sadaharu? Con thỏ đó ấy hả?” Kamui bật người lại khi Kagura đập mạnh đầu mình vào ngực anh. Anh đứng dậy, kiềm chặt cô em gái nóng nảy của mình ngoài tầm với, và không cần nhìn cô lấy  một lần, anh dễ dàng tránh cú đá của cô. Nụ cười vẫn nở trên môi. Anh nắm mắt cá chân Kagura và hất ngược cô bé xuống. Chiếc điện thoại và bức thư của cô rơi ra khỏi túi, và chạm xuống mặt sàn tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ. Kagura lắc mạnh người, lao về phía anh và cố đập nát j*ystick của anh nhưng lại bị anh hất lên, và ném lên vai.

Kagura gầm gừ  và đạp lên lưng anh, nhưng lại bị vướng vào chiếc áo choàng, nên cú đạp của cô chẳng ảnh hưởng gì đến Kamui cả. Anh hoàn toàn bơ luôn cô.

Vài giây sau, họ ngồi đối diện nhau. Gintoki, Shinpachi và Kagura một phía, Kamui và Abuto ngồi ở phía bên kia. Abuto nghiên cứu kỹ bức thư, còn Kagura miễn cưỡng để Kamui đụng vào điện thoại của mình. Kamui nhìn tin nhắn và tin trả lời. Mắt anh thu hẹp lại, còn nụ cười thì càng thêm chói lóa. Màn hình điện thoại từ từ nứt ra. Kagura gầm gừ và giật lại chiếc điện thoại. Còn Kamui chỉ nở nụ cười ngây thơ vô số tội như thể chưa hề phát hiện ra rằng em gái mình chẳng chút quan tâm gì đến sống chết của mình.

Máu của Gintoki và Shinpachi như đông cứng lại, và từng cử động của Abuto càng trở nên dè dặt. Nhưng Kagura chẳng thèm để ý đến bầu không khí căng thẳng đang hiện hữu và tiếp tục tra khảo Kamui về mọi thứ anh làm hôm trước.

“Đêm qua ngươi đã làm những gì?”

Kamui nhìn cô, nói “Lúc 11 giờ 48 phút anh ở trong toilet của sảnh 90-476”

Đôi mắt Kagura hẹp lại “Có chứng cứ gì không? Có video không?”

“Quay lại cảnh anh đi vệ sinh?” Kamui thở dài “Kagura, anh không có đụng chạm chút xíu nào vào Sadaharu thân yêu của em hết. Có video được camera an ninh quay lại bên ngoài phòng tắm sảnh 90-476. Em có thể xem, rồi sẽ thấy anh đi vào rồi đi ra”

Mắt Kagura còn thu hẹp hơn nữa. “Sau đó ngươi làm gì?”

“Anh đến quán ăn tự phục vụ và ăn nhẹ thôi. Em có thể xem hóa đơn. Abuto đang giữ” Abuto gật đầu, và lôi một cuộn giấy ra khỏi túi. Và tiếp tục kéo, và kéo, và kéo…và kéo. Họ đơ người nhìn anh tiếp tục kéo mớ giấy tưởng như không bao giờ hết ấy ra khỏi túi. Abuto vẫn kéo. Và kéo. Một nữ nhân viên bước tới và bắt đầu cuộn nó lại, vì mọi người liên tục vấp và trượt chân. Abuto vẫn tiếp tục kéo cái hóa đơn dài thượt ấy.

Rốt cuộc là túi của hắn rộng đến mức nào vậy?

Cuối cùng khi kết thúc, trên sàn có một cuộn hóa đơn lớn, và ở phía cuối hóa đơn có vài dòng chữ bé xíu “Bữa-khuya-nhẹ, được thanh toán đầy đủ bởi Kamui, 2 giờ 38 phút sáng. Rất cảm ơn vì đã ăn hết mọi thứ ở đây và đừng có mò tới đây nữa, đồ quái vật! Ký tên: Bếp trưởng”

Bữa.khuya.nhẹ.

Gintoki huých Shinpachi. Không cần biết ai đã bắt cóc Sadaharu, nhưng nếu hắn không lết đến đây nhanh thì hai ta sẽ trở thành bữa sáng của tên Yato kia đó.

Mắt kính Shinpachi sáng lên. Ai đó đã bắt cóc Sadaharu, làm ơn cứu với! Đến đây nhanh và đòi tiền chuộc hay làm cái quỷ gì cũng được!

“Ê, Gintoki, trên lưng áo ngươi có cái gì vậy?” Gintoki ngoáy mũi. “Ế?”. Anh quay lại, và cầm lấy mẩu giấy dán trên lưng mình. Kagura đứng lên, hất đổ cái bàn và giẫm lên Abuto. Kamui đã kịp bước tránh ra trong khoảnh khắc. 

“Người cuối cùng chạm vào anh là ai, anh Gin?” 

Gintoki xoa trán “À, hình như là cô nhân viên vừa nãy…”

Kagura nhìn quanh, Shinpachi nói “Để anh đi hỏi thăm xem sao. Em đọc tờ giấy đi, Kagura!” Rồi cậu chạy đi.

Gintoki đọc dòng chữ trên tờ giấy “Xin hãy đá em” Anh lập tức vò nát nó. “Chờ đã, chờ chút đã!” Kagura giật lấy tờ giấy trên tay anh, vuốt phẳng nó. Cô lật lại. Mặt sau viết “Gặp chúng ta ở dưới tầng hầm”

Shinpachi chạy lại, gần như hụt hơi “C-cô nhân viên đó không được thuê ở đây. Sau khi dọn dẹp xong cô ta đã rời đi rồi. Họ tìm thấy trang phục của cô ta ở trong tủ chứa đồ”

Kagura nắm lấy cổ áo Shinpachi, nhấc bổng cậu lên ‘Cửa xuống tầng hầm ở đâu?” Shinpachi vùng vẫy “Ở bên trái, cạnh nhà vệ sinh nữ” Kagura thả cậu xuống, và chạy đi. Kamui đứng yên nhìn bóng cô dần khuất.

Gintoki nhìn anh “Ngươi không đi giúp con bé sao?” Kamui nhún vai, ăng ten trên đầu đung đưa qua lại. “Bọn chúng muốn vậy mà, phải không? Nếu ta đi thì bọn chúng chắc chắn sẽ làm mọi thứ để tóm ta”

Kamui đứng lên “Mà, cũng tốt, ngon thì cứ thử xem”

Kagura lao về phía tầng hầm và đập tan cánh cửa. Không nhìn rõ, cô vẫn cố chạy xuống cầu thang. Cô giẫm phải thứ gì đó ẩm ướt, trượt chân và ngã xuống. Cảm thấy mạng nhện vương trên mặt. Nghĩ thầm. Sadaharu, đừng chết. Mi là duy nhất. Thú cưng duy nhất chưa bị ta lỡ tay giết chết… Cô đứng dậy, mở mắt. Nếu bọn chúng dám làm rụng một chiếc lông của Sadaharu, chắc chắn mình sẽ giết chúng, lũ quái vật đó!

Xuống tới tầng hầm, cả không gian rộng lớn không có một bóng người. Trống rỗng. Ánh sáng nhạt nhòa từ bóng đèn phía trên, chao đảo. Cô nghe thấy tiếng bước chân đằng sau. Và không thèm nhìn, cô quay lại đấm mạnh nhất có thể vào kẻ đáng thương nào đó vừa xuất hiện.

Và, Gintoki nhận được một cú đấm ngay giữa mặt. Bằng toàn lực. Và văng ra. Ý nghĩ cuối cùng xuất hện trong đầu anh là, A, hóa ra đó là lý do hắn ta đẩy mình lên trước… Từ phía sau anh, Kamui bước ra. Kagura gần như đã đấm được anh thêm một cú, nhưng anh chặn tay cô lại “Anh đến đây không phải để đánh nhau với em, nhóc con. Những kẻ đó bắt cóc con chó để tiếp cận anh mà” Anh quay người, bước đến một góc, một đường mảnh của bản lề một cánh cửa sập hiện ra. Kagura chẳng bao giờ thèm chú ý đến nó, nhưng Kamui nhìn ra chỉ trong khoảnh khắc. “Ra đây ngay, lũ khốn, nếu không ta sẽ vào đó, moi gan các ngươi ra và đem xào ăn sáng. Ta đang đói rồi đây”

Chiếc cửa sập chậm rãi mở ra “A, ngươi đã để ý đến cánh cửa à? Chiến binh giàu kinh nghiệm có khác”

Người bên trong bước ra, về phía ánh sáng. Kagura kinh ngạc nhìn chằm chằm, còn Kamui thậm chí còn chẳng buồn nháy mắt.


“Bé Tàu, cưng dính bẫy của ta rồi”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét