Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

Chapter 8


Chapter 8


“Mơ đi cưng!” Kagura vùng vẫy. Cô bắt đầu hoảng loạn. Okita thở dài tiếc nuối 

“Hiểu rồi. Ta nghĩ là ta chỉ cần nói lại với mọi người rằng ta đã cố giúp nhưng nạn nhân không cho phép, nên tối thiểu ta cần tôn trọng di nguyện của cô ấy và giúp cô ấy ra đi thanh thản. Đúng không?”

“Cái *beep* gì cơ? Cái bẫy này chắc chắn là do mi bày ra, đồ sadist! Ngươi còn tuốt kiếm ra kìa thằng khốn!”

“A, cái này á? Chỉ dùng để cắt sợi dây buộc vào người ngươi thôi mà, bé Tàu” Okita vung vẩy thanh katana trong không khí.

“A, đúng rồi, và tiện thể nó sẽ cắt luôn đầu ta xuống, chỉ là ‘tai nạn’ thôi mà, phải không, bé Sougo?” Kagura vung chân, bất lực.

Gin chan ngủ quên ở xó nào rồi vậy? Rửa sạch đám mayonnaise kia mất lắm thời gian thế sao?

Okita mỉm cười “Không, không hẳn là tai nạn đâu, bé Tàu” Cậu vung gươm, và đưa mắt về phía Kagura…

…để rồi bị chân cô đạp thẳng vào giữa mặt. Kagura đã cởi chiếc váy kiểu Trung của mình ra, và thoát khỏi chiếc móc treo. Việc đó cũng chẳng dễ dàng gì, nhất là khi phải gỡ mấy chiếc nút kia ra mà không làm cậu chú ý. Tạm thời lấy chân mình che khuất tầm mắt cậu, Kagura hất người cậu lên và đá văng cậu vào tường. Okita nghe được tiếng cô di chuyển sau lưng mình. Chỉ tiếc là, cậu đoán được mọi thứ con nhỏ đó sẽ làm, Khi cậu không còn vướng chân và có lẽ là đã bất tỉnh, con nhỏ đó chắc chắn sẽ mau chóng mặc quần áo. Nếu cậu nhắm trúng, và ném thanh katana vào con nhỏ đúng lúc, thì sẽ… A, là lúc này!

Cậu nghe tiếng thanh katana đâm trúng vật gì đó, và tiếng chất lỏng nhỏ giọt. Cậu quay lại. Váy của Kagura vẫn treo trên chiếc móc ở góc phòng, nhưng cô thì không như vậy. Kagura đang đứng ở chỗ Hijikata, có vẻ như đang cố đánh thức anh bằng mayonnaise, nhưng chai mayonnaise cô cầm trong tay bị thủng ở giữa, và rớt xuống…bộ pijama cô mặc trên người.

Okita nhìn cô chằm chằm từ đầu tới chân. “Đáng ra bây giờ mi phải cosplay con nhộng chứ nhỉ” Kagura nhìn xuống chiếc quần ngắn và chiếc áo in hình thỏ đã ướt đẫm bởi mayonnaise.

“Chính mi ném ta vào phòng lão Gin và bảo ta thay quần áo sáng nay, nhớ không? Ta chẳng có thời gian đâu mà thay đồ, nên thấy cái gì mặc được thì mặc vào thôi”

Okita bỗng dưng cảm thấy có chút thất vọng vì một lý do nào đó hết sức ngớ ngẩn. Nhưng giây phút bối rối ngắn ngủi ấy nhanh chóng bị cắt đứt khi Kagura nhìn xuống thanh katana dưới chân mình “Ê, Okita. Kiếm của ngươi đ-ẹ-p thật đó” Kagura nhặt nó lên và lau vào lưng áo Hijikata. Thanh kiếm phát ra những tia sáng yếu ớt. Okita nhìn nụ cười chói lóa và đôi mắt tối sẫm của cô. Chẳng khác chút nào biểu cảm của chính cậu mỗi lúc Hijikata quay lưng lại.

Okita đứng dậy và bình tĩnh phủi bụi vương trên mình. Cậu giũ tung chiếc áo khoác ra và khoác lại lên người. Kagura vung vẩy thanh Katana trên tay, thủ thế một cách siêu ngầu, rồi nhanh như chớp, cô nhảy một bước về phía Okita…

…và rồi giẫm phải nửa chai mayonnaise bị cắt đứt nằm lăn lóc dưới sàn, trượt chân và đâm sầm vào Okita, làm cậu phun máu mũi và bắn văng ra. Chai mayonnaise bay tung trong không khí, và hạ cánh…

Trên đầu Gintoki, một lần nữa.

Đôi mắt cá chết của Gintoki từ từ, rất từ từ ngước lên. Mayonaise lại rớt, từng giọt, từng giọt. Anh đưa tay đóng lại cánh cửa mình mới mở ra. Tiếng bước chân xa dần, xa dần.

Kagura và Okita nhìn nhau, bốn mắt cách nhau chưa đến chục centi. Mũi chạm mũi. Kagura chớp mắt. Okita đang nằm đè trên người cô. Nếu bất cứ ai bước vào bây giờ, cô thề cô sẽ không quên hắn ta đến trọn đời. A…nhưng trong căn phòng này, không chỉ có hai người họ. Đáng lẽ ra lưng cô phải chạm sàn, nhưng hình như sàn nhà đang dịch chuyển.

“A”. Hijikata cất tiếng.

Thời gian như ngừng lại. Đúng kiểu mayo. Rồi chỉ trong một nốt nhạc Kagura và Okita nhảy bật lên, mỗi người một góc phòng, và chuẩn bị xông vào choảng nhau. Hijikata đứng lên, có chút lảo đảo, và nặng nề dựa vào tường.

“Này, có chuyện gì thế? Đây không phải chỗ đánh nhau…”

Hijikata, cục phó ác quỷ của Tân Đảng, bị Kagura hất tung lên và ăn trọn một cú đấm của Okita vào má. Lực đánh làm anh xuyên thủng cánh cửa và bay thẳng ra ngoài. Kagura và Okita liếc nhìn anh, rồi nhanh chóng lao bổ vào nhau. Gintoki đưa tay, mở một nửa cánh cửa còn sót lại (hoặc là cái thứ đã-từng-là-cánh-cửa) và bước vào phòng. Anh bước sang một bên, né cú đấm của Kagura, tránh cú Rocket Punch của Okita, và bò xuống gầm bàn lánh nạn. Okita và Kagura còn chẳng hề để ý cánh cửa đã đóng lại. Chỉ cần một khoảnh khắc phân tâm, đối thủ sẽ lợi dụng tốt thời cơ đó trong nháy mắt.

Kagura đấm Okita, cậu nắm lấy cổ tay cô để chặn lại. Đúng lúc đó, thân hình Hijikata trồi lên từ đám bụi mù mịt và còng tay họ lại với nhau. Kagura liếc nhìn nó, và đập tan nó thành từng mảnh. Rồi cô và Okita tặng Hijikata một chuyến bay miễn phí để tỏ bày thành ý.

Kagura nép mình dưới chân Okita, quét ngang chân, Okita nặng nề ngã xuống, nhưng rồi cậu nắm lấy cái bàn, lật người lại và nhẹ nhàng rơi xuống cách đó một quãng.  Kagura lao tới, nhảy lên bàn, bàn tay phải đấm Okita, nhưng lại đưa cả cánh tay vào tầm với của thanh katana.

Đúng lúc đó, Hijikata còng tay trái của Kagura và tay phải của Okita lại với nhau. Chiếc còng dày cộp, dán nhãn “Không thể đập vỡ. Chỉ dùng cho Yato và dân Sadist chuyên nghiệp” Kagura và Okita nắm lấy chiếc còng tay. Kagura đập mạnh nó vào tường, phá thủng một lỗ trên tường và đập vụn nửa chiếc còng bên phía cô. Còn Okita chém nát nửa chiếc còng tay còn lại bằng thanh Katana.

Hijikata lại được khuyến mãi thêm một chuyến bay miễn phí.

Okita nắm lấy cổ tay Kagura. Cô đấm cậu bằng tay còn lại, nhưng cậu đã thả thanh Katana xuống đất và nắm chặt cổ tay ấy. Kagura đập mạnh trán mình vào mặt cậu, làm cậu thêm một lần máu mũi tuôn trào. Nhưng đôi tay cậu chẳng hề nới lỏng. Cô hơi cúi xuống, lên gối. Cậu buông lỏng ra một chút, nhưng như thế đã là quá đủ. Kagura giật tay lại, và đang định tặng cậu một cú đấm vào giữa mặt, thì nghe thấy một tiếng “click”.

Hai người đưa mắt về phía tay trái. Họ bị còng tay bằng một chiếc còng nặng trịch mà cả Kagura và Okita đều không nhấc nổi. Nó dán nhãn “Chuyên dành cho cánh cụt khổng lồ ăn thịt người”

Họ gần như đổ nhào vì sức nặng. Khẽ rên lên, hai người ngước nhìn gương mặt của ai đó hoàn toàn biến dạng sau n cú đấm của cả hai. Hijikata cười nhìn họ.

“Kagura và Okita Sougo, hai người bị bắt vì đã phá hủy căn phòng này…và những gì bọn mi đã làm với mayonaiseeee….”

Kagura nhàm chán nhìn Hijikata “Sougo, sếp nhà ngươi bị sao vậy?”

Okita nhìn Hijikata không chút hứng thú “Chắc là chập mạch do mayonnaise lên não quá liều ấy mà”

Hijikata đấm Okita và nắm mũi Kagura bằng tay còn lại “Nhắc lại thử xem nào, các bé?”

Anh buông hai người ra. “Ok, thiệt hại trừ vào lương tháng của ngươi, Okita. Nhưng mà hai người phải giải quyết nốt vụ này” Kagura đảo mắt và Okita thở dài. “Rồi, rồi, Hijikata. Tháo cái thứ quái quỷ này ra, rồi làm gì thì làm ngay và luôn, ok?”.

Hijikata mỉm cười ác quỷ. “À, không nhanh được thế đâu. Ngươi biết là chúng ta đang rất bận mà, phải không? Nên cứ ở yên trong nhà đá vài tuần hay vài tháng…mà có lẽ là vài năm, cho đến khi ta có thời gian xử lý mấy vụ lặt vặt kiểu này”.

Kagura gật đầu “Ok, ok, lão Gin sẽ bảo lãnh ta ra ngoài trong vòng một tuần. Không thì cha ta. Nên giờ tháo còng cho ta khỏi tên sadist này đi”

Okita gật đầu “Tốt nhất là đừng có bỏ mặc bọn tôi chết đói ở đó, Toshi”

Hijikata cười khanh khách “Làm sao mà ta tin tưởng được các ngươi, hai mầm non sadist khát máu đây chứ? Để an toàn thì tốt nhất cứ giữ nguyên cái còng tay đó, yên tâm, ta để cho hai ngươi ở chung một phòng giam".

Kagura và Okita nhìn nhau, không thể tin nổi. Nụ cười càng nở rộng trên gương mặt Hijikata.

“Đồ khốn Hijikata!”

Một lát sau…

“Ê, Tàu Khựa, ta giải quyết ở đây được không?”

Thêm một lát sau…

“Mọi người, Yamazaki đây. Em nghe nói hai người đã phá nát phòng thẩm vấn đúng không? Bữa tối đây” Hai gói anpan rớt xuống sàn.

“Còn khuya bọn ta mới ăn nó!”

Lại thêm một lát sau…

“Chết tiệt, giá như có cây bút mực vĩnh viễn của ta ở đây nhỉ”

Sau sau sau nữa…

“Ê, Sadist, ta cần đi nhẹ”

“Nhịn đi”

“Chịu. Không nhịn được!!!”

“Ê này từ từ! P**n ngày hôm qua của ta vẫn còn ở trong ruột già đây này. Cố nhịn cho đến lúc được ra ngoài đi”

“Ngươi vẫn chưa xả ấy hả? Ta nghĩ là ngươi đã let it be rồi chứ. Ngươi có mùi giống hệt nó ấy. Hay là ta tưởng tượng ra nhỉ?”

Rất nhiều rất rất nhiều lát sau…

“Ê, cố lắm ta mới tìm được chút thời gian trống để thả mấy người ra đấy”

“Vừa đúng lúc, Toshi”

“Thôi khỏi, ta biết thừa ngươi đã làm chuyện đó, mấy tiếng rồi”


Litte TN: Khó dịch TvT Có nhiều chỗ không dịch thẳng ra được *le gái ngoan =)))* Chi tiết xin tham khảo ep 187 =))))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét