Thứ Tư, 1 tháng 2, 2017

Chapter 11

Góc lảm nhảm của Translator: 
Mình biết là mình không thể viện một cái cớ nào cho sự bỏ bê đứa con này suốt thời gian vừa qua, dù cho (gần như) chưa bao giờ mình có ý định drop em nó. Thực ra nếu không có comment kêu gào đòi chap của (một số) bạn thì có lẽ mình đã định giấu em nó trong máy cả đời =))) Thôi thì, muộn còn hơn không, thật sự cảm ơn mọi người. Và xin lỗi.
Mình cũng biết dạo gần đây fic này được đem đi một số nơi (và thật xấu hổ khi thừa nhận đó cũng là một phần động lực tiếp tục của mình =)))). Không phải mình có ý kiến gì đâu, chỉ là muốn nhắc các bạn một chút: Các bạn có thể không ghi tên dịch giả, okay, nhưng làm ơn nhớ cho mình xin tên tác giả - tên mẹ đẻ của fic nhé, hihi :3 ~ Với lại, mình cũng sắp edit lại toàn bộ fic, nên nếu mọi người có hứng thú thì hãy chờ update (và để lại dấu chân nếu có thể) nhé <3 ~ Yêu thương nhiều ~
Mil.

Chapter 11

“Joui là Joy, Joui là Joy! “Joui là Joy, Joui là Joy! Theo Nhương Di thì không có gì phải nghĩ, nếu đã nghĩ thì đừng theo Nhương Di!

Just do it, Zura! Yo, yo, yo, Joui là Joy! Joui là Joy! Katsurap, Katsurap! Lật đổ lũ ngu Mạc Phủ, Zu-Zura!”

“Yo yo cái *beep*. Có ai đó không, vả tên não phẳng đó mấy phát hộ với!”

 Kagura ngồi trên băng ghế mình vẫn thường ngồi trong công viên. Cô ngước mắt nhìn trời, bỗng dưng có dự cảm chẳng lành. Nếu bây giờ tự dưng lại nhận được một tin nhắn quái quỷ nào nữa, cô thề cô sẽ bẻ đôi điện thoại rồi đem hai mảnh đó đi bạo cúc tên Okita.

“Tin nhắn mới. Beep, beep, beep”.

Kagura cười gằn một tiếng, giẫm nát điện thoại dưới chân. Cũng đến lúc cô đến thăm trụ sở Tân Đảng một chuyến rồi nhỉ? Cô cầm ô, đứng dậy.

Okita đã xong buổi tuần tra sáng ở phường Kabuki. Một buổi tuần tra sáng ở phường Kabuki chẳng bao giờ nhàm chán cả. Và cũng chỉ có mới một buổi sáng, cậu cũng đã lôi thanh niên Dân làm đủ nghề trắng-xoăn-tự-nhiên đang vật vờ trên đường nào đó dậy tới ba lần. Chắc là do hạ đường huyết, nên anh ta vừa đi vừa lảo đảo. Và sau khi nhét cho anh ba chén đường trắng, cậu nhìn thấy con chó trắng khổng lồ nào đó đang đi tung tăng trên phố, và buộc phải bắt giữ nó vì chắn đường cản lối. Ai mà qua đường nổi khi c*t của nó vung vãi tứ tung trên đường kia chứ?

Và do vậy cậu ném nó lại trong nhà vệ sinh Tân Đảng, và tiếp tục tuần tra. Cậu bắt gặp vài ả gái bar, một trong số họ vừa nhìn thấy đồng phục của cậu đã ốp thẳng một bát trứng chiên lôi ra từ chỗ quái nào không biết vào mặt cậu. Và nói rằng nhìn nhầm cậu với Kondou. Kondou đó! Làm thế quái nào mà cô ta nhầm cậu với con khỉ đột đó được vậy?

Cậu bước xuống phố, và xem cậu nhìn thấy gì kìa…Katsura đang bước vào một quán mì. Nhưng khi lao vào trong, cậu chỉ thấy người chủ nhà hàng, và cô đưa cậu đi lục soát khắp nhà. Và dù cho cậu tìm thấy không biết bao nhiêu cửa sập và hầm bí mật, vẫn chẳng thấy cái mặt Katsura đâu cả. Đuôi bộ Kimono của cô chủ nhà hàng lồi lên một cách bí ẩn, như thể có ai đó trốn trong váy của cô ta vậy. Nhưng tất nhiên Katsura không thể nào trốn trong đó…đúng không?

Sau khi rời khỏi nhà hàng, cậu thấy gã đàn ông đó ngồi trên phố, trong một cái thùng bìa cứng bốc mùi, và trông như một con chó bẩn thỉu. Okita đã phải tuyên truyền lại với gã, rằng đây là nơi công cộng, hắn không thể chiếm lấy như đúng rồi vậy được, rồi đuổi hắn ta đi.

Và rồi cậu bất chợt nhìn thấy một đám otaku và cuồng net mặc kimono xanh đang gào toáng lên “Otsu! Otsu!” Cậu đuổi họ đi vì tội cản trở giao thông, và suýt chút nữa xắt đôi cậu nhóc nào đó dám phản đối anh xé băng rôn của Otsu. Cậu ta có đeo kính, và Okita có cảm giác như đã gặp ở đâu rồi, nhưng cũng chẳng nhớ nổi là ai (và cũng chẳng quan tâm)

Rồi cậu trở về trụ sở Shinsengumi, phân loại tất cả những ai muốn kiện cáo cậu *đếm không nổi* và những người lên tiếng buộc tội cậu mưu sát họ *cũng đếm không nổi* và tất cả những người buộc tội cậu phá hoại tài sản của họ *nhìn mặt cậu xem. Có quan tâm không?* khi cửa phòng bật mở.

Kagura nhìn cậu chằm chằm, cầm hai mảnh điện thoại vỡ bằng một tay, tay kia cầm ô. Mặt không chút cảm xúc, cô nâng bàn tay cầm chiếc điện thoại hỏng kia, lên tiếng “Cưng có thể tự nhét đống này vào *** mình không?”

Okita nhìn cô chằm chằm trong một thoáng, rồi rút kiếm “Nếu ta nói không thì sao?”

Kagura thở dài. Cô nhấn nút ẩn trong chiếc ô “Vậy thì ta phải xử lý rồi. Bằng vũ lực”

Okita mỉm cười, hất đống giấy tờ qua một bên, và nạp đạn vào khẩu bazooka giấu dưới bàn “Nếu ta thắng thì sao đây?”

“Mơ đi cưng”

Okita nhắm bắn, rồi khai hỏa. Kagura nhảy qua một bên, bật vào tường, và lao về phía Okita…được rồi, về phía Okita đã-từng-đứng. Okita đã trượt qua phía bên kia phòng. Kagura chưa kịp nhận ra điều đó, và đập mạnh vào ghế cậu. Đúng lúc đó, Okita bắn.

Khói bụi bốc lên nghi ngút từ nơi đã-từng-có-một-cái-bàn. Okita hạ khẩu bazoka, mỉm cười. Làm gì với con bé kia bây giờ nhỉ? Khói bụi dần dần lắng xuống, lộ ra một chiếc ô màu tím đã mở tung. 

Kagura mỉm cười đằng sau chiếc ô, và dù Okita không nhìn thấy cô cười, cậu cũng biết chính xác nụ cười đó trông thế nào. Kagura bắn liền một loạt đạn, không hề ngừng nghỉ. Okita bị hất văng ra khỏi phòng, bay qua bãi tập luyện của Shinsengumi, và rơi xuống hồ. Kagura bước ra ngoài thông qua cái lỗ cô vừa đục trên tường, và nhảy qua bãi cỏ, hất văng vài người đang tập luyện đứng vướng đường.

“Thằng sadist hèn nhát kia, mi đâu rồi? Thò mặt ra khỏi hang mau, ta biết mi chưa có chết mà!” Cô bước xuống hồ, cho đến khi nước ngập qua đầu gối. Và rồi một bàn tay kéo mắt cá chân cô làm cô mất thăng bằng, và ngã đập mặt xuống hồ.

Okita ngoi lên mặt nước, tay nắm mắt cá chân cô. Cậu ấn đầu cô xuống nước, làm cô vùng vẫy loạn lên. Nhưng rồi tay cô đấm mạnh ra sau, hất văng Okita xuống nước thêm lần nữa.

Kagura đứng dậy, ướt như chuột lột. Chiếc ô của cô ở ngay gần đó, nhưng cô thừa biết rằng nếu cô di chuyển về phía đó dù chỉ chút chút thôi, Okita sẽ nghe thấy tiếng đập nước và nhấn chìm cô lần nữa cho xem. Với làn nước đục như bùn thế này, hắn ta có thể trốn dưới nước, nhưng cũng có nghĩa là hắn ta chẳng nhìn thấy cái gì hết. Thanh katana của hắn vẫn còn ở trong căn phòng hoang tàn ban nãy, và khẩu bazooka đã tan thành bụi cám từ thuở nào rồi.

Vậy là hiện giờ cả hai người đều ở trong một cái ao, không có vũ khí trong tay, và chẳng biết kẻ còn lại ở chỗ quái nào cả. Liệu cô sẽ vấp ngã trước để cậu tìm ra vị trí của mình, hay cậu sẽ ngoi lên hít thở trước đây? Bây giờ tên đó hẳn phải hết không khí rồi chứ? Kagura thầm nghĩ. Nhưng rồi cô thoáng thấy vài ống rỗng nổi lên. Chắc chắn hắn ta phải đang thở bằng một trong số đó. Nhưng ai sẽ chuyển động trước đây? Cô, hay là hắn?

Làm thế nào cô có thể đánh lạc hướng hắn khi trong tay không có ô chứ? Và rồi, cô nhìn thấy vài viên đá dưới chân mình. Chậm rãi và nhẹ nhàng, cô đưa tay xuống nước, nhặt lấy vài viên đá cuội. Có vài sóng nước lan ra làm cô đông cứng người, nhưng may là không lan đến chỗ-quái-nào-đó-Okita-đang-ở, đủ để hắn nhận ra vị trí của cô.

Cô ném vài viên đá cuội về phía bờ ao đối diện xa hết mức có thể, rồi nhìn một đợt sóng – có lẽ là của Okita đang bơi về phía mấy hòn đá tạo ra. Kagura nhanh chóng nhảy ra khỏi ao và nắm lấy cái ô. Đến khi Okita kịp nhận ra hai làn sóng phía đối diện và nhận ra có thể cô vừa làm gì, cô đã bắn đạn từ ô ra rồi.

Khói bốc nghi ngút từ đầu ô của cô, nhưng vẫn chẳng có tí xíu máu nào loang ra trên làn nước đặc như bùn cả. Kagura đưa tay lên mắt tìm khắp trên làn nước.

Này, có phải Okita Sougo không giống người đến mức hắn còn chẳng chảy máu không? Kagura nâng ô, nhắm vào mấy chiếc ống rỗng kia. Bam! Bam! Sploosh! Đường dẫn khí của hắn thế là xong. Nếu không còn ống để thở nữa, hắn hẳn phải ngoi lên sớm thôi.

Sóng và bọt nước nổi lên. Kagura nhắm bắn, đặt tay lên nơi bắn của chiếc ô…và bị Hijikata đập thẳng vào đầu. “Oi, cô gái, cô không được phép đi loăng quăng hành hung cảnh sát Shinsengumi -”

Kagura hất văng anh bay qua hàng rào. Nhưng với Okita, chỉ giây phút ngắn ngủi đó là quá đủ. Cậu đã nổi lên, và trên tay đã cầm sẵn một khẩu súng của một đồng đội vừa bị hạ gục. Trên người cậu chẳng có chút lỗ hay dấu vết gì hết, ngoại trừ hơi thở hơi gấp gáp – và tất nhiên, ướt như chuột lột. Kagura mỉm cười, nâng ô lên lần nữa. Okita nhắm bắn. Cả hai người đều đặt tay lên cò súng. Hai đôi mắt nheo lại, và từng giọt nước nhỏ xuống nơi hai người đang đứng.

Và rồi cả hai người bị Mayo-bazooka của Hijikata thổi bay đến nơi nào xa lắm.

“Chết tiệt, lẽ ra mình phải trang bị một khẩu kiểu này từ lâu rồi mới phải."