Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

[Series] A day in the life of....






Source: Fanfiction.net

Translator: Milky.

Genre: Humor

Translator's Note:

Một series fanfic dịch, có thể là one-shot, two-shot, hay drabble...
Một ngày bình thường của các nhân vật trong DC, cũng có thể là không bình thường cho lắm...

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

Creepypasta #5: Majora Mask- băng trò chơi bị ám



Haunted Majora's Mask hay còn được biết đến với cái tên "Ben Drowned" bắt đầu xuất hiện vàongày 7/9/2010 trên trang chia sẻ 4chan, đăng tảibởi người dùng có nickname "Jadusable". Câu chuyện được kể lại theo từng phần qua lời tự thuật của tác giả, kể lại quá trình anh ta chơi tựa game Majora's Mask mua lại được từ một người bán đồ cũ. Sau đây là phần đầu tiên được Jadusable upload ngày 7/9, nhưng trong khuôn khổ bài viết này chỉ dịch lại một nửa bởi phần nguyên gốc rất dài.
Post #1 - ngày 7 tháng 9 năm 2010
Trước hết xin nói rằng câu chuyện tôi sắp kể sau đây không hề được sao chép từ đâu cả, nó cũng rất dài nhưng tôi cảm thấy sự an toàn của mình phụ thuộc vào điều này. Liên quan tới một trò chơi điện tử, cụ thể là tựa game Majora's Mask, và cả đời tôi chưa từng trải qua chuyện gì ghê rợn đến như vậy.
Trở lại với chủ đề chính, gần đây tôi vừa dọn đến ở trong khu kí túc xá trong trường để bắt đầu bước vào năm thứ 2 đại học, và một người bạn đã cho tôi mượn chiếc máy Nintendo 64 cũ của anh ta để giải khuây. Phải nói là tôi thực sự rất hào hứng bởi ý nghĩ được quay lại với những trò chơi từ thời thơ ấu mà đã ít nhất 10 năm chưa hềđộng tới thật hấp dẫn. Máy đi kèm với chiếc tay cầm màu vàng và một băng Super Smash Bros đã cũ mèm. Mặc dù chấp nhận việc ăn xin thì không thể đòi hỏi, nhưng chẳng bao lâu tôi đã cảm thấy nhàm chán với việc hành hạ CPU LV9.
Cuối tuần đó, tôi quyết định lái xe dạo một vòng khu vực dân cư xung quanh trường để tìm mua vài trò chơi cũ với hy vọng vớ được người bán"gà" nào đó. Cảm thấy thõa mãn sau khi thu được đống chiến lợi phẩm bao gồm một bản Pokemon Stadium, Goldeneye (cái này thì hết xẩy), F-Zero, hai chiếc tay cầm với giá 2 đô la, và khi chuẩn bị lái xe quay trở về kí túc thì bỗng dưng sự hiện diện của một ngôi nhà khiến tôi dừng lại. Đến giờ tôi vẫn không hiểu nguyên nhân tại sao mình lại chú ý tới nó, bởi gara của ngôi nhà không hề có chiếc xe hơi nào, thứ duy nhất ở đó là một chiếc bàn với vài thứ lỉnh kỉnh, nhưng có điều gì đó kéo tôi trở lại.

Tin vào linh cảm, tôi bước ra khỏi xe và gặp một ông già. Nếu dùng một từ để mô tả diện mạo của người đàn ông thì có lẽ đó là "cau có", và thật sự tôi cũng không biết diễn tả làm sao nếu các bạn hỏi tôi về nhận xét của mình, chỉ là ở ông ta có điều gì đó khiến tôi cảm thấy căng thẳng. Hãy hình dùng rằng nếu như không phải đang là giữa buổi chiều cũng như có khá nhiều người ở xung quanh thì chắc chắn tôi sẽ không nghĩ đến việc lại gần người này.
Nở một nụ cười méo mó trên môi, ông ta hỏi tôi muốn mua thứ gì, và ngay lập tức tôi nhận ra người này bị mù một bên mắt. Lòng trắng mắt bên phải của ông ta đã đục và tôi phải cố gắng nhìn vào mắt trái để tránh xúc phạm trong khi nói rằng tôi muốn tìm vài trò chơi cũ. Đang mải mê với ý nghĩ làm sao để từ chối một cách lịch sự trong trường hợp người đàn ông không biết video game là gì, tôi bất ngờ khi nghe câu trả lời rằng ông ta có vài trò cũ trong thùng. Để lại tôi một mình kèm lời hứa "sẽ quay lại trong nháy mắt", ông ta quay lưng lại và đi về phía gara.

Trong khi nhìn cái dáng tập tễnh khuất vào bóng tối, sự tò mò của tôi nhanh chóng chuyển sang cái bàn với những thứ đang được bày bán trên đó. Có vài bức tranh, phác thảo khá lập dị mà tôi đoán là vết mực loang, chúng giống như thứ mà bác sĩ tâm thần cho bệnh nhân xem trong phim. Sau khi xem qua một lượt, tôi nhận ra lý do vì sao ông ta không bán được cho ai bởi những hình vẽ này chẳng có chút thẩm mỹ nào, nhưng tấm cuối cùng có vẻ như rất giống với Majora's Mask - cùng hình dạng trái tim cũng những gai nhọn tua tủa ra xung quanh. Ban đầu tôi nghĩ rằng mình bị chi phối bởi hy vọng tìm được trò chơi đó trong buổi mua sắm ngày hôm nay, nên có thể thế lực siêu hình vớ vẩn nào đó đã khiến cho hình ảnh chiếc mặt nạ hiện lên trên những vết mực loang lổ này, nhưng giờ khi ngẫm lại những sự kiện xảy ra sau đó thì tôi không còn dám chắc nữa. Đáng ra tôi phải hỏi người đàn ông ấy về bức hình, hoặc đúng hơn là tôi ước gì mình đã hỏi.
Sau một lúc săm soi bức hình, tôi ngước lên và giật mình khi thấy người đàn ông đã đứng đó từ lúc nào, với nụ cười trên mặt chỉ cách tôi khoảng một cánh tay. Phải thú nhận rằng lúc đó tôi đã nhảy dựng lên theo phản xạ, cũng như cười chữangượng sau đó khi nhận một băng Nintendo 64 từ tay ông ta. Nó có màu xám thông thường, ngoại trừ việc ai đó đã ghi dòng chữ "Majora" lên đó bằng bút đánh dấu đen. Bụng tôi sôi lên vìsự trùng hợp này và hỏi người đàn ông giá tiền của trò chơi.

Ông ta trả lời với một nụ cười, nói rằng tôi có thể cầm băng trò chơi hoàn toàn miễn phí và cho biết nó từng thuộc về một thằng nhóc trạc tuổi tôi nhưng không còn sống ở đây nữa. Cách mà ông ta diễn đạt câu nói có chút gì hơi lạ, nhưng lúc đó tôi chẳng hề chú ý bởi còn đang mải mê với việc tìm thấy trò chơi này cũng như chẳng phải bỏ ra một xu nào.
Quay trở lại mặt đất, tôi tự nhủ rằng chắc gì đã chơi nổi khi băng trò chơi nhìn khá rệu rã, nhưngphần lạc quan bên trong lại mách bảo rằng có thể nó là một phiên bản beta hoặc bản hack nào đó. Tôi nói lời cảm ơn với người đàn ông và ông ta cười đáp lại, chúc tôi vui vẻ và nói "giờ thì tạm biệt!" hoặc đó là những gì mà tôi nghe thấy, nhưng suốt dọc đường khi quay trở về, tôi vẫn thấy lăn tăn rằng dường như ông ta đã nói câu gìkhác. Và cảm giác ấy đã đúng khi tôi khởi động trò chơi sau khi về nhà (khá ngạc nhiên là nó hoạt động bình thường), trong đó đã có sẵn một file save có cái tên khá đơn giản, đó là "BEN"."Tạm biệt Ben" - ông ta đã nói "Tạm biệt Ben" (Goodbye Ben) chứ không phải "giờ thì tạm biệt!" (Goodbye then).

Ngay lúc đó tôi cảm thấy thương hại cho người đàn ông bởi rõ ràng là ông ta đã lẩm cẩm và vì một lý do nào đó, nhầm lẫn tôi với cháu Ben của mình. Cảm thấy tò mò, tôi thử nhìn vào trong filesave và bất ngờ khi thấy người chơi trước đã đi được khá xa trong game với gần đủ các tấm mặt nạ và diệt 3/4 trên tổng số boss. Anh ta đã sử dụng những bức tượng ó để lưu game, đang đứng ở Stone Tower Temple, ngày thứ 3 và còn còn chưa đầy một giờ trước khi mặt trăng rơi xuống (sự kiện chính trong game Majora's Mask, thảm khảo tại đây (http://zelda.wikia.com/wiki/Moon) ). Lúc đó tôi thật sự cảm thấy tiếc bởi chỉ còn chút nữa là kết thúc game nhưng người này lại bỏ dở. Sau khi tạo một file save mới với cái tên "Link" truyền thống, tôi đã sẵn sàng để trải nghiệm lại thời thơ ấu của mình.
Đối với một băng trò chơi trông "tã" như vậy, việc nó chạy hết sức ngon lành đã khiến tôi rất ấn tượng, giống như một tựa game chính hãng chỉ với vài chỗ vấp váp không đáng kể (như texture xuất hiện lộn xộn, hình ảnh của cutscene đột ngột hiện ra rồi biến mất... nhưng đều khôngquá nghiêm trọng). Tuy nhiên có một điểm khá lạ lùng đó là trong những đoạn hội thoại, các NPC gọi nhân vật của tôi theo đúng tên đã đặt là"Link" nhưng đôi lúc chúng lại nhắc đến cái tên"BEN". "Có thể chỉ là bug hoặc lỗi lập trình nào đó khiến cho dữ liệu trong file save bị lẫn" - tôi nghĩ.

Nhưng phải công nhận rằng, điều này đôi lúc mang lại cho tôi cảm giác hơi rờn rợn, dẫn đến hành động mà giờ đây tôi ước gì lúc ấy mình đừng làm đó là xóa file save "BEN" (vốn định giữnguyên vì tôn trọng người chơi trước) khỏi băng trò chơi, sau khi vượt qua khu vực Woodfall Temple và hy vọng khắc phục được lỗi. Việc này vừa có hiệu quả lại vừa không, bởi giờ thì NPC chẳng gọi tôi bằng cái gì cả. Trong hội thoại, ở vị trí trong đáng lẽ mà tên nhân vật xuất hiện thì nay chỉ còn một khoảng trắng (mặc dù file save vẫn tên là Link). Bực mình và nhớ đến đống bài tập đang chờ, tôi tạm dừng chơi ngày hôm đó.

Post #1 - ngày 7 tháng 9 2010

Bắt đầu chơi lại vào tối hôm qua, tôi đã lấy được Lens of Truth (chiếc kính lúp của sự thật) và đangtrên đường hoàn tất khu vực Snowhead Temple. Đối với những ai đã từng bỏ kha khá thời gian ra cho tựa game này chắc hẳn đã biết đến bug"ngày thứ tư" (diễn biến của Majora's Mask chỉ xảy ra trong vòng 3 ngày, tham khảo thêm ở đây), còn nếu chưa thì có thể tìm kiếm google nhưng tóm lại, khi đồng hồ chuẩn bị bước sang thời điểm 00:00:00 của ngày cuối cùng, bạn nói chuyện với nhà thiên văn học để được nhìn qua ống kính. Nếu căn thời gian một cách chuẩn xác, đồng hồ đếm ngược sẽ biến mất và bạn có thêm 1 ngày nữa để làm gì tùy thích. Quyết định thực hiện thủ thuật này để có thêm thời gian hoàn thành màn Snowhead Temple, tôi may mắn thành công ngay trong lần thử đầu tiên và thời gian ở góc màn hình biến mất.

Tuy nhiên khi nhấn phím B để thôi không nhìn vào ống kính nữa, thay vì quay trở lại với nhà thiên văn, nhân vật của tôi lại xuất hiện ở căn phòng đấu trùm cuối game, và trên đầu là Skull Kid đang lượn lờ. Không có một tiếng động nào phát ra, chỉ có Skull Kid bay trên không và tiếng nhạc nền đúng là của khu vực này (khá ghê rợn)."Điều này không bình thường chút nào" - tôi nghĩtrong lúc mồ hôi tay túa ra, bởi Skull Kid không bao giờ xuất hiện ở đây. Tôi bắt đầu thử chạy vòng quanh, và dù ở bất cứ vị trí nào đi chăng nữa Skull Kid vẫn quay mặt về phía tôi, hoàn toàn im lặng và mọi chuyện cứ giữ nguyên như thế trong khoảng một phút. Lúc đó tôi nghĩ rằng chắc game đã bị lỗi nhưng trong thâm tâm, tôi cũng không thật sự chắc chắn liệu có đúng như vậy không.
Đúng lúc đang với tay đến nút reset thì một thông điệp xuất hiện trên màn hình: "Có thể bạn không biết tại sao, nhưng ở đây đã có chỗ đặt trước dành cho bạn..." Ngay lập tức tôi nhận ra dòng chữ ấy - đó là khi bạn lấy được chiếc chìa khóa từ Anju ở Stock Pot Inn (quán trọ Stock Pot),nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Xua tan ý nghĩ rằng trò chơi đang cố gắng giao tiếp với mình, tôi bắt đầu chạy quanh phòng để tìm xem liệu có thứ gì tương tác được không, và nhanh chóng nhận ra sự ngu ngốc của mình bởi việc ai đó có thể lập trình lại trò chơi đến mức độ như thế này thật là lố bịch. Và đúng như vậy, khoảng 15 giây sau một dòng chữ khác hiện lên, cũng giống như lần trước là một thông điệp vốn có sẵn trong game: "Dịch chuyển đến hang ổ của trùm? Đồng ý/Không".

Dừng lại một lúc để suy nghĩ xem nên lựa chọn thế nào và game sẽ đi về đâu, tôi nhận ra rằng mình không thể chọn "Không". Hít một hơi thật sâu, tôi bấm "Đồng ý" và màn hình trở nên trắngxóa, kèm theo là dòng chữ: "Bình minh của một ngày mới" với những ký tự "||||||||" ở phía dưới. Những hình ảnh sau đấy, nơi mà nhân vật xuất hiện khiến tôi bắt đầu trở nên hoang mang và cảm thấy như điều gì đó chẳng lành sắp xảy đến.Cảm giác đó giống như là một nỗi buồn sâu thẳm mà không rõ nguyên nhân, và phải nói thêm rằng bản thân tôi bình thường không phải là người hay u sầu, nhưng những gì mà tôi trải qua lúc đó là một thứ cảm xúc mà tôi dường nhưcòn chưa biết rằng nó tồn tại, giống như có một thứ u ám vô hình nào đó bao trùm lên trí óc tôi.

Link xuất hiện ở một khu vực mang dáng vẻ chắpvá kì lạ của Clock Town. Bước ra khỏi tháp đồng hồ (như khi bạn bắt đầu ngày thứ nhất) tôi nhận thấy toàn bộ các NPC đã biết mất. Thông thường ngay cả khi tận dụng lỗi "4th day", bạn vẫn có thể nhìn thấy lính canh và vài con chó chạy ra chạy vào xung quanh tháp, nhưng ở đây thì không. Thay vào đó là một linh tính chẳng lành, rằng có thứ gì đó cũng đang ở ngay trong màn hình cùng với nhân vật và - dõi theo từng bước chân của tôi. Link hiện có 4 trái tim và cây cung Hero's Bow, nhưng lúc đó tôi chẳng còn thiết gì đến trang bị nữa mà bắt đầu cảm thấy lo lắng trước những gì đang diễn ra xung quanh. Có thể nói nhạc nền là thứ khiến tôi sởn gai ốc nhất, bởi nó là bản Song of Healing (Bài ca của sự phục hồi) lấy từ trong trò chơi, nhưng được chơi ngượclại. Âm thanh cứ to dần, to dần lên cho đến một lúc mà giống như là có thứ gì chuẩn bị nhảy xổ ra như trong phim, thế nhưng chẳng có gì xảy ra cả, và cái giai điệu lặp đi lặp lại ấy bắt đầu làm cho tôi mệt mỏi.
Thật lạ là đôi lúc tiếng cười của Happy Mask Salesman (người bán mặt nạ) dường như vang lên lẫn trong tiếng nhạc, rất khẽ khiến cho tôi nửa nghi ngờ rằng có thể mình nghe nhầm trongkhi vẫn tiếp tục lùng sục để tìm ra hắn. Cả 4 khu vực của Clock Town đều không có một bóng người... không ai cả, texture thì chỗ có chỗ không, sang đến phần phía Tây thì nhân vật còn đi bộ trên không trung... Toàn bộ nơi này thật là hoang tàn... và theo một cách tuyệt vọng. Cho thời tới điểm khi mà Song of Healing lặp lại đến lần dường như là thứ 50, Link đang đứng trơ trọi giữa khu vực South Clock Town, còn bản thân tôi thì chưa bao giờ cảm thấy lẻ loi trong một trò chơi đến như vậy.

Trong lúc tiếp tục đi qua thị trấn "ma" này, tôi băn khoăn không biết liệu có phải sự kết hợp củanhững texture lộn xộn, một quang cảnh nặng nề cùng giai điệu đã từng nhẹ nhàng và êm ái biết bao, nay bị bóp méo trở thành một âm thanh đầy ám ảnh đã làm cho tôi cảm thấy như muốn khóc. Tôi rất hiếm nước mắt, nhưng ở đây có thứ gì đó bóp nghẹt tâm can và tra tấn tôi bằng những cảm xúc u buồn một cách kì lạ. Tôi cố gắng thử thoát khỏi Clock Town, nhưng mỗi lần định thực hiện điều đó, màn hình chuyển sang màu đen và Link lại xuất hiện ở một khu vực khác của thị trấn.

Cây sáo thần Ocarina cũng không thể giúp được gì bởi mỗi lần ca khúc Song of Time hoặc Song ofSoaring vang lên, màn hình chỉ đáp lại bằng dòng chữ: "những nốt nhạc của bạn ngân xa, nhưng không có gì xảy ra cả". Tôi không muốn kẹt ở đây, tôi muốn chạy trốn, nhưng đến lúc nàytôi nhận ra rằng đơn giản là trò chơi không muốn tôi rời khỏi nơi đây, mặc dù tại sao nó"muốn" vậy thì không rõ. Tôi cũng không muốn đi vào trong bất cứ ngôi nhà nào bởi nỗi sợ hãi trước thứ gì đó có thể đang chờ mình ở trong đó. Cuối cùng tôi nảy ra ý tưởng về việc tự làm chết đuối ở Laundry Pool (bể giặt) có thể sẽ giúp Link hồi sinh ở nơi nào khác và thoát khỏi nơi này. Và khi tôi điều khiển nhân vật lao tới bể giặt thì cũng là lúc nó xảy ra.

Link bỗng dưng ôm lấy đầu mình và một hình ảnh thoáng chớp lên màn hình: khuôn mặt cười của người bán mặt nạ, quay về phía tôi - không phải nhân vật, mà nhìn thẳng vào tôi từ phía bênkia màn hình, kèm với đó là âm thanh từ tiếng thét của Skull Kid. Và khi quay trở lại thì bức tượng của Link - xuất hiện khi chơi ca khúc Elegy of Emptiness đang nhìn chằm chằm vào tôi. tôi thét lên, trong khi gương mặt trống rỗng vô hồn ấy vẫn không rời mắt khỏi mình. Điều khiển nhân vật chạy ra ngoài và quay trở lại South Clock Town, tôi càng sợ hãi hơn khi bức tượng quỷ quái đó tiếp tục bám đuôi theo cái cách giống như những Weeping Angel trong phim Doctor Who. Và cũng rất thường xuyên, ở những thời điểm ngẫu nhiên bức tượng đó lại hiện ra sau lưng nhân vật, giống như nó đang cố gắng bắt lấy tôi, hoặc là - tôi thật sự không muốn nhắcđến từ này - ám tôi.

Lúc đó tôi gần như hoảng loạn, nhưng chưa một lần nào ý nghĩ tắt máy xuất hiện trong đầu. Không rõ nguyên nhân tại sao, tôi dường như bị ám ảnh bởi trò chơi, và cảm giác sợ hãi chưa baogiờ thực như vậy. Nỗ lực cắt đuôi bức tượng chỉ là vô ích, bởi nó luôn xuất hiện đằng sau tôi mỗi lần chạy trốn. Link bắt đầu cũng có những cử động lạ mà tôi chưa từng thấy bao giờ như vung tay ra xung quanh hoặc co rúm lại, tiếp nối bởi gương mặt cười của người bán mặt nạ chớp lên màn hình trước khi một lần nữa mặt đối mặt với bức tượng khốn kiếp đó.

Cuối cùng tôi chạy vào Swordmasters Dojo (võ đường của các bậc thầy kiếm) và vòng ra phía sau, lý do có lẽ trong cơn hoảng loạn tôi muốn tìm đến ai đó để tự thuyết phục rằng mình khôngđơn độc trong trò chơi này. Ý nghĩ đó nhanh chóng bị dập tắt khi tôi chẳng nhìn thấy NPC nào,trong khi bức tượng đã đứng ở đó từ bao giờ khi tôi quay lưng lại với góc tường. Hết đường lùi và sau khi nỗ lực rút kiếm tấn công nó không mang lại hiểu quả gì, tôi chẳng còn cách nào ngoài đứng chờ để xem nó lấy mạng Link.
Đúng lúc đó, nụ cười của người bán mặt nạ lại chớp lên, nhưng lần này với Link từ từ quay lại nhìn về phía màn hình - đúng hơn là về phía tôi, đứng cạnh bản sao của nó (bức tượng) và nhìn thẳng vào tôi. Hình ảnh của những gì diễn ra sauđó vỡ vụn trong đầu khi tôi lao ra ngoài võ đường trong cơn sợ hãi tột độ, và đột nhiên nhânvật rơi vào một đường hầm tối, bản Song of Healing lại cất lên và tôi biết mình chỉ có rất ít thời gian trước khi cái thứ đó lại xuất hiện sau lưng... đeo bám sát hơn những lần trước - tôi chỉ kịp đi vài bước và khi thoát khỏi đường hầm, Linkđang đứng ở Southern Clock Town. Tiếp tục chạy bạt mạng trong lúc hoảng loạn, đột nhiên âm thanh từ tiếng thét của con ReDead vang lên, màn hình đen lại với dòng chữ "Bình minh của một ngày mới" cùng hàng ký tự "|||||||||" xuất hiện một lần nữa.

Màn hình sáng lên và Link đang đứng ở trên đỉnhcủa tháp đồng hồ, với Skull Kid bay lơ lửng trên đầu một lần nữa, hoàn toàn im lặng. Nhìn lên trên tôi nhận thấy mặt trăng đã quay trở lại và ở rất gần ngay trên đầu mình, còn Skull Kid vẫn nhìn chằm chằm vào tôi qua lớp mặt nạ đáng nguyền rủa ấy. Bản nhạc nền lúc này là của Stone Tower Temple nhưng được chơi ngược. Tuyệt vọng, tôi rút cung ra và nhằm vào Skull Kid, nhưng ngạc nhiên là mũi tên có vẻ có tác dụng khi Skull Kid bị bật ra phía sau. Tiếp tục bắnvà đến mũi tên thứ 3, một hộp thoại xuất hiện cùng dòng chữ: "Làm vậy chẳng có tác dụng gì đâu. Hee, Hee". Ngay sau đó, Link đột ngột bị nhấc bổng khỏi mặt đất, thân hình rũ xuống và thét lên khi bắt đầu bùng cháy, giết chết cậu ấy.

(Hình minh họa).

Tôi giật mình khi chứng kiến cảnh ấy, bởi chẳng có chiêu thức của bất kì nhân vật nào trong game lại có tác dụng như vậy, còn Skull Kid thì lại càng không. Cơ thể Link vẫn tiếp tục cháy trong tiếng cười của Skull Kid, màn hình chuyển sang màu đen để rồi tôi lại xuất hiện ở Clock Tower. Lần này tôi quyết định xông thẳng vào Skull Kid, và điều tương tự xảy đến: một lực vô hình nào đó kéo Link lên không trung rồi khiến cậu ta bốc cháy, tuy nhiên có một điểm khác biệtđó là âm thanh của Song of Healing vang lên rất khẽ. Lần thứ ba (và cũng là cuối cùng), tôi nhận thấy không có tiếng nhạc nào, chỉ có sự im lặng đầy kì lạ. Nhớ lại cuộc chạm trán đầu tiên với Skull Kid, Link cần phải sử dụng cây sáo thần để quay ngược thời gian hoặc triệu hồi người khổnglồ, nhưng khi còn chưa kịp thực hiện thì một lần nữa, Link lại phải trải qua cái chết kinh khủng trên.

Khi cảnh quay nhân vật chết dần kết thúc, game bỗng dưng khựng lại một cách bất thường, giốngnhư thể nó đang xử lý dữ liệu gì vậy... khi quá trình này kết thúc, hình ảnh hiện ra cũng giống như những lần trước, ngoại trừ việc Link nằm chết ở tư thế mà tôi chưa từng thấy bao giờ: đầu cậu ấy nghiêng nhìn về phía camera với Skull Kidbay lơ lửng ở trên, và tôi không thể cử động hay làm bất cứ thứ gì ngoài nhìn xác của Link. Khoảng 30 giây sau, màn hình mờ đi và một thông điệp khó hiểu: "vận mệnh bắt đầu chuyển hướng chẳng lành rồi, đúng không? " xuất hiện trước khi quay trở lại menu.

Sau khi quay trở lại màn hình ngoài, tôi nhận thấy rằng file save của mình đã không còn nữa. Thay vì "Link", nó được thay thế bằng "YOUR TURN" (đến lượt bạn). YOUR TURN có 3 trái tim, 0 mặt nạ, 0 item. Ngay khi load file này, tôi được đưa quay trở lại đỉnh Clock Tower, nơi Link nằm chết và âm thanh tiếng cười của Skull Kid được tua đi tua lại. Lần này tôi quyết định nhấn reset và khi game load lại, đã có thêm một file save xuất hiện phía dưới "YOUR TURN", đó là "BEN"."BEN" đã trở lại ở ngay cái vị trí mà tôi đã xóa nó vào lúc mặt trăng chuẩn bị rơi xuống.

Mặc dù không phải là người mê tín, nhưng phải công nhận rằng điều này quá đỗi quái dị ngay cảđối với tôi. Sau khi tắt máy ngay lúc đó, cả ngày hôm nay tôi vẫn chưa động đến nó, thậm chí đêm qua còn chẳng ngủ được tí nào bởi ca khúc Song of Healing phát ngược liên tục vang lên trong đầu, gợi nhớ tới những sự kiện đã xảy ra ở Clock Town. Ngày hôm đó, tôi lái xe quay trở lại nhà người đàn ông nọ (xem phần 1) cùng một người bạn với vài câu hỏi trong đầu (không đời nào tôi dám đến đó một mình) chỉ để thấy một tấm biển bán nhà cũng như khi rung chuông, không một ai trả lời.

Post #2 - Ngày 8/9/2010

Mặc dù bản thân tôi rất ghét phải tin vào những chuyện thần bí, nhưng sau tối qua thì thật sự khóđể mà tiếp tục phủ nhận nữa. Dù sao vẫn có khả năng gã Ben này là một kẻ am tường lập trình hoặc hacker nào đó, còn nếu không thì tôi cũng không dám nghĩ đến khả năng còn lại. Những gì đã xảy ra thì các bạn đều đã biết và tôi cũng đã upload cả video gameplay lên. Tôi ngủ gục ngay sau khi viết xong post #1, nhưng cái bức tượng đó thậm chí còn theo chân tôi vào trong cả giấc ngủ, rằng trong khi tôi đang mải mê với công việc thường ngày thì bất chợt cảm thấy tóc gáy dựng lên, và rồi khi quay lại, tôi sẽ bắt gặp cặp mắt vô hồn ấy nhìn chằm chằm vào mình, chỉ cách vài inch. Tôi nhớ rằng trong mơ mình gọi bức tượng ấy là Ben, và chưa bao một giấc mơ lại rõ ràng và chi tiết như vậy ngay cả khi đã tỉnhdậy. Dù sao điều quan trọng là tôi cũng đã ngủ được một ít.
Tôi quyết định tránh xa cuộn băng khi chừng nàocòn có thể trong ngày hôm nay, và lái xe quay lạikhu dân cư một lần nữa để xem liệu người đàn ông kia có quay trở lại hay không, nhưng đúng như dự đoán, chẳng có ai hay chiếc ôtô nào ở trong nhà. Trong lúc đang quay trở lại xe, người hàng xóm bên cạnh tạm dừng công việc cắt cỏ của ông ta và hỏi tôi rằng, liệu có phải đang tìm ai hay không. Sau khi nói rằng tôi muốn gặp ông già sống ở đây, ông ta đáp lại câu bằng trả lời mà tôi gần như biết trước - ông già đó đã chuyểnnhà.

Chuyển hướng tiếp cận khác, tôi hỏi để xem liệu ông ta có người thân hay con cháu gì không và được cho biết rằng người này chưa từng có vợ cũng như nhận nuôi ai cả. Bắt đầu cảm thấy lo lắng, tôi hỏi một câu cuối cùng, câu mà đáng lẽ ra tôi phải hỏi ngay từ đầu - Ben là ai? Gương mặt người đàn ông ngay lập tức sa sầm lại khi cho tôi biết, cách đây 4 khu nhà vào khoảng 8 năm trước, cụ thể là ngày 23/4, một tai nạn đã xảy ra và nạn nhân là cậu bé mang tên Ben. Bố mẹ cậu ta đã chuyển đi nơi khác ngay sau đó, và bất chấp mọi nỗ lực của tôi trong việc tìm kiếm thêm thông tin hay nói chuyện, người này không tiết lộ thêm điều gì nữa.

(Hình minh họa).

Về đến nhà, tôi bật máy lên để tiếp tục chơi và ngay lập tức bị giật mình khi chiếc mặt nạ bay qua ở menu thay vì phát ra tiếng "vụt" như mọi khi lại là một âm thanh rất chói tai. Tôi bấm startcùng với tâm lý sẵn sàng trước bất cứ điều quái dị gì chuẩn bị đến tiếp theo, nhưng giống như 2 ngày trước chỉ có file save "YOUR TURN" và "BEN"hiển thị trên màn hình (nhắc mới nhớ, tôi cũng đã xem qua file save có tên "BEN" và thấy rằng có vẻ như nó trộn lẫn giữa cả kiểu lưu game bằng tượng cú (Owl Save) với cách thông thường). Nhấn chọn file BEN, tôi ngập ngừng mộtlát trước khi bấm đồng ý bởi so với 2 ngày trước đây, dường như file save đã có sự thay đổi, khu vực Stone Tower Temple đã được hoàn tất.

Ngay lập tức một mớ lộn xộn xuất hiện trên màn hình. Mặc dù đúng là nhân vật đang ở ngoài Stone Tower Temple, nhưng tên khu vực hiển thịlại không phải vậy, mà là "St o n e". Cùng với đó là một hộp thoại xuất hiện với những dòng chữ cũng lộn xộn không kém mà tôi không tài nào đọc nổi. Thân hình của Link méo mó một cách quái dị: lưng lệch sang một bên, dáng đứng thì dặt dẹo. Gương mặt của cậu ấy chẳng biểu lộ cảm xúc gì, một cái nhìn đờ đẫn giống như đã chết rồi vậy. Trong khi cơ thể cậu ta tiếp tục vặn vẹo đủ chiều, tôi chuyển hướng chú ý sang khung trang bị của mình và nhận thấy có một item lạ ứng với nút C mà tôi không nhận ra, hình dạng như một mảnh giấy nhưng bấm thử thì chẳng có tác dụng gì cả.

Nhạc nền là âm thanh gì đó được lặp đi lặp lại, tạo thành giai điệu nghe rất ma quái, kèm theo tiếng reo hò hoặc cũng có thể là tiếng cười với âm vực cao phát ra đằng sau. 2 phút đã trôi qua kể từ khi tôi rơi vào thế giới hỗn độn này, và đó là trước khi một bức tượng khốn kiếp lại bắt đầu xuất hiện sau lưng nhân vật. Chưa kịp phản ứng gì thì ngay lập tức màn hình mờ đi và một lần nữa dòng chữ "bình minh của một ngày mới" xuất hiện, ngoại trừ việc thiếu vắng dòng kí tự lạ"||||||||".

(Hình minh họa).

Bị biến thành một con Deku Scrub khi dịch chuyển đến Clock Town - đây là cảnh mà bình thường cũng sẽ xảy ra trong lần đầu tiên quay ngược thời gian. Tatl sẽ nói "Đ..Đ.. Điều gì vừa xảy ra vậy? Cứ như là mọi thứ đã..." chỉ có điều thay vì kết thúc bằng cụm từ "bắt đầu lại từ đầu", những gì xuất hiện trên màn hình là một chuỗi kí tự vô nghĩa, kèm theo tiếng cười của người buôn mặt nạ vang lên phía sau. Quyền điều khiển nhân vật được trả lại nhưng với một góc quay camera lỗi - vị trí quan sát bị đẩy ra phía sau cánh cửa dẫn vào Clock Tower khiến tôikhông thể nhìn thấy gì ngoài khung trang bị nhấp nhô khi Link di chuyển. Chẳng thể đi được đâu, tôi miễn cưỡng cho nhân vật đi vào trong Clock Tower, ở đó người buôn mặt nạ đã chờ sẵnvà chào đón tôi bằng câu nói: "vận mệnh bắt đầu chuyển hướng chẳng lành rồi, đúng không?". Màn hình chuyển sang màu trắng.

(Hình minh họa).

Link tiếp tục được dịch chuyển đến Termina Field, quay trở lại với hình dáng con người. Tôi cócảm giác như tựa game mà mình đang chơi không còn là Majora's Mask nữa khi cứ liên tục bịđưa đi khắp nơi và đồng hồ đếm ngược cũng không xuất hiện ở góc phải màn hình. Xung quanh không hề có bóng dáng một kẻ địch, nhạcnền là bản Happy Mask Salesman bị bóp méo, vàtất nhiên điều này không bình thường chút nào. Trong khi điều khiển nhân vật chạy đến Woodfall, tôi chợt để ý tới sự hiện diện của 3 hình người đằng xa, bên cạnh đó là chú ngựa Epona.

Tiến lại gần, tôi chột dạ khi nhận ra người bán mặt nạ, Skull Kid cùng bức tượng Elegy of Emptiness đang đứng đó. Ý nghĩ khá logic rằng"đó là bug" nảy ra trong đầu, nhưng đến nước này tôi đành phải tự nhủ bản thân rũ bỏ hy vọng ấy. Tôi tiếp cận chúng một cách cẩn thận và nhận thấy Skull Kid đang thực hiện animation thụ động gì đó lặp đi lặp lại, Epona cũng vậy còn bức tượng Elegy of Emptiness thì vẫn như mọi khi - đứng yên một cách ma quái. Nhưng lần này,thứ làm cho tôi sợ hơn cả đó là sự hiện diện của người buôn mặt nạ.
Hắn cũng đứng yên, trên mặt vẫn là nụ cười toe toét đó nhưng dù có điểu khiển Link đi đến vị trí nào, đầu của hắn cũng từ từ chuyển hướng và nhìn theo. Từ lúc đến đây tôi chưa hề động chạmhay cố gắng tương tác với hắn, thế nhưng gã buôn mặt nạ vẫn liên tục theo dõi từng bước chân của Link. Nhớ đến cuộc đụng độ đầu tiên với Skull Kid trên đỉnh tháp đồng hồ, tôi rút cây sáo Ocarina ra (ngạc nhiên là trò chơi cũng phát ra tiếng "ding" gợi ý) và thổi giai điệu mà trước đây chưa bao giờ thử - ca khúc của chính người buôn mặt nạ.

Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, bất ngờ một tiếng thét đinh tai phát ra từ TV, bầu trời trong game liên tục nhấp nháy và bản nhạc nền quái dị bắt đầu tăng tốc, kéo đó là theo sự sỡ hãi bên trong tôi - Link bốc cháy dữ dội và chết, gương mặt của 3 hình người đó được thắp sáng khi chúng nhìn cái xác vô hồn bốc cháy. Không thể diễn tả được sự chuyển biến đột ngột từ cảm giác rờn rợn sang kinh hãi mà tôi phải trải qua khi đó bằng lời, nếu muốn hiểu được các bạn phải tự cảm nhận qua video mà tôi đã upload. Nỗi sợ hãi đã từng khiến tôi mất ngủ hai ngày trước bắt đầu quay trở lại, len lỏi trong tâm can tôi khi đọc dòng chữ: "vận mệnh bắt đầu chuyển hướng chẳng lành rồi, đúng không?" lần thứ ba. Chắc chắn nó phải có một ẩn ý nào đó.

(Hình minh họa).

Cũng không có nhiều thời gian cho tôi kịp suy nghĩ bởi một đoạn cắt cảnh xuất hiện với Link biến hình thành người Zora, sau đó dịch chuyển tới Great Temple Bay. Do dự lẫn tò mò đan xen, tôi chậm rãi tiến tới bãi biển và thấy Epona ở đó. Không hiểu tại sao nó lại có mặt ở đây, phải chăng ngụ ý trò chơi muốn nói rằng nó khát nước? Không tìm được câu trả lời, tôi quyết định rằng lên ngựa không phải là mục đích mà Epona xuất hiện. Đúng lúc đó tôi chợt nhận ra rằng nó liên tục hí nãy giờ, và cái hướng mà mô hình được đặt có vẻ như gợi ý tới một vị trí nào đó ở xa. Theo cảm tính, tôi lao xuống biển và bắt đầu bơi - đúng như vậy, mặc dù suýt nữa thì không nhận ra, có một vật ở dưới đáy biển - một bức tượng Elegy of Emptiness.

Khi đang tới gần để kiểm tra, đột nhiên con Zora (nhân vật chính biến hình) thực hiện animation giống như bị ngạt mà tôi chưa từng thấy, điều cực kì vô lý bởi người Zora vốn có thể thở dưới nước. Dù vậy nhân vật của tôi vẫn sặc và chết đuối, thứ duy nhất nổi bật trên màn hình một lầnnữa là bức tượng vô hồn ấy. Lần này tôi không được hồi sinh, thay vào đó game quay trở ra menu chính giống như bị reset vậy.

(Hình minh họa).

Thông điệp "Press Start" ở ngay trước mặt tôi, vàlý do duy nhất mà trò chơi làm như vậy đó là vì tôi biết, file save lại tiếp tục có sự thay đổi. Hít một hơi sâu, tôi nhấn nút và biết mình đã đúng: những file save cho tôi biết về Ben. Bây giờ mọi chuyện đã bắt đầu trở nên có lý: vì sao bức tượng xuất hiện khi tôi chạy đến bể giặt - trò chơiđã dự đoán trước tôi sẽ thoát ra Clock Town bằng cách tự tử. Không còn nghi ngờ gì nữa, Ben đã chết đúng như lo ngại của tôi, và cậu ấy chết đuối.

Cuộn băng chắc chắn chưa muốn buông tha tôi, nó dụ dỗ tôi bằng những file save mới, buộc tôi phải chơi, phải tiến xa hơn nữa... nhưng như vậy là quá đủ rồi, tôi sẽ không động đến bất cứ file nào nữa. Những gì xảy ra thật quá đỗi kinh dị, vàmặc dù không muốn tin vào ma quỷ nhưng tôi hết cách để lý giải rồi. Tại sao ai đó lại muốn gửi cho tôi thông điệp này? Không thể hiểu nổi, và chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến tôi cảm thấy bất an. Đoạn video sau đây dành cho ai muốn chứng kiến tận mắt hoặc cố gắng lý giải nó (có thể một mật mã nào đó trong những dòng chữ lộn xộn hoặc điều gì đó mà tôi vô tình bỏ qua) - về phần mình, tôi quá mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thầnđể tiếp tục với thứ này.

Đoạn gameplay các bạn có thể xem tại đây .

Post #3 - Ngày 10/9/2010

Tôi biết lúc này đang là sáng sớm, nhưng tôi đã thức suốt đêm cả qua. Tôi muốn cả thế giới phải được biết để những gì tôi phải chịu đựng không trở nên vô ích. Tôi chẳng còn chút sức lực nào để mà kể lại nữa, đoạn video đã nói lên tất cả và có lẽ tôi càng ít dính dáng tới thứ này càng tốt. Tôi đã thử làm những gì mà các bạn khuyên bảo, chơi ca khúc Elegy of Emptiness ngay khi trò chơiđưa ra gợi ý (xem kì III) nhưng tôi nghĩ rằng đó cũng là những gì mà tựa game hoặc Ben muốn (Chúa ơi, không thể tin là cái ý nghĩ ai đó tồn tại trong trò chơi từ lúc nào đã trở nên chấp nhận được). Hắn luôn theo chân tôi, không chỉ trong game, Ben xuất hiện trong cả những giấc mơ. Lúc nào tôi cũng cảm thấy hắn, luôn luôn ở đằng sau và theo dõi. Gần đây tôi bỏ hết tất cả các lớp học, chỉ ở trong phòng với rèm và cửa sổ đóng kín - làm như vậy Ben sẽ không thể nhìn thấy tôi,còn trong thế giới trò chơi thì không.
Cuộn băng giờ đây mang lại cảm giác thật khủngkhiếp, nó bắt đầu có ý thức và giao tiếp không chỉ bằng những dòng hội thoại có sẵn - nó nói với tôi, thì thầm vào tai tôi, và về Ben. Tôi không hiểu nó nói hay muốn gì, nhưng bất kể là gì đi chăng nữa thì chắc chắn đây không phải là điều tôi muốn xảy đến với cuộc đời mình. Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi chứ, một thằng nhócbình thường còn chưa đến tuổi uống rượu. Như vậy thật không công bằng, tôi muốn về nhà, về gặp bố mẹ. Ngôi nhà của tôi sao mà xa xôi quá, chưa bao giờ tôi muốn ôm mẹ như lúc này để quên đi gương mặt vô hồn của bức tượng đó.

(Hình minh họa).

File save đầu tiên của tôi đã trở lại với trạng thái nguyên vẹn như lúc nó biến mất. Tôi không muốn động đến nó một chút nào nữa, nhưng có linh cảm rằng nếu không tiếp tục thì sẽ còn những chuyện tồi tệ hơn nữa xảy đến. Điều đó làkhông thể đúng không? Một cuộn băng trò chơi, dù có bị ám hay không nó cũng không thể tác động được tới thế giới thực đúng không? Đó là những gì tôi vẫn luôn tự nhủ bản thân trong vài ngày vừa qua, mặc dù mỗi khi nghĩ tới tôi vẫn không thật sự yên tâm.

(Video "Drowned.wmv" các bạn có thể xem tại đây ).

Post #4 - Ngày 12/9/2010

Trước hết để tôi làm rõ điều này - tôi biết các bạnđang lo lắng nhưng Jadusable vẫn ổn. Cậu ấy đã đóng gói đồ đạc và nói rằng sẽ nghỉ học kì này để về nhà. Tôi không chắc lắm về những chuyện đã xảy ra và rất có thể các bạn là người biết rõ hơn. Tôi là bạn cùng phòng của Jadusable và tất nhiên tôi cũng nhận thấy có điều gì không ổn trong vài ngày qua. Cậu ấy ở lì trong phòng, chẳng hề liên lạc với ai đồng thời tôi cũng khá chắc rằng cậu ấy cũng chẳng ăn uống gì. Sau ngày thứ 2 tôi không thể chịu được nữa và chuyển sang ở với một người bạn, thỉnh thoảng mới quay lại để lấy vài thứ cần thiết. Cũng có đôi lần tôi cố gắng nói chuyện nhưng Jadusable luônim lặng hoặc chỉ nói vài câu cho có lệ khi được hỏi về hành vi kì lạ của mình, có vẻ như cậu ta tin rằng đang bị thứ gì đó săn đuổi.

(Hình minh họa).

Ngày hôm qua khi tôi quay lại để lấy quyển sách triết thì đột nhiên, trong bộ dạng thật thảm hại với hai bọc to tướng dưới mí mắt, cậu ấy mở lời trước. Giao cho tôi một chiếc usb, mật khẩu tài khoản YouTube cùng vài chỉ dẫn, cậu ấy nói rằngcần tôi giúp đỡ cũng như cho tôi biết mọi sự việc đã xảy ra, nói rằng sẽ "chạy trốn" khỏi sự dụ dỗ của cuộn băng nào đó, và việc tôi cần làm là upload những đoạn gameplay và kể cho các bạnbiết tất cả mọi chuyện. Khi hỏi rằng tại sao không tự làm, ánh mắt cậu ta bất chợt trở nên hoang dại và nói sẽ không bao giờ chạm vào trò chơi ấy nữa - đó cũng là lời cuối cùng giữa hai chúng tôi. Jadusable còn không hề nói tạm biệt khi trở về cùng bố mẹ, những người mà tôi cũng chưa có cơ hội gặp.

Thành thật mà nói khó mà kể lại một cách chính xác cho các bạn, bởi khi ấy thật không dễ dàng gìđể hiểu những gì cậu ta nói, thêm vào đó là diện mạo trông thật khủng khiếp càng khiến tôi mất tập trung. Trong chiếc usb có một đoạn gameplay, một file văn bản chứa tên đăng nhập và mật khẩu tài khoản YouTube và một file văn bản nữa có tên TheTruth.txt (sự thật) chứa những gì mà theo lời cậu ấy là ghi chép trong những ngày vừa qua. Jadusable nói rằng chuyệnnày cực kì quan trọng và tôi phải làm theo chính xác từng chỉ dẫn, thông thường tôi sẽ coi việc này thật ngớ ngẩn nếu như chỉ vì một trò chơi điện tử, nhưng bộ dạng cũng như cái cách mà cậu ta nói khiến cho tôi cảm thấy đây là chuyện rất nghiêm trọng, vì vậy tôi sẽ tôn trọng và thực hiện.

(Hình minh họa).

Tất cả đã có trong tay từ hôm qua nhưng còn phải chờ ai đó biết về Pinnacle (một trình biên tập video) giúp đỡ vì tôi không rành về nó. Sau khi xem xong, tôi đã phải quay lại và tìm tất cả những đoạn video trước đó trên YouTube để cố gắng hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng có vẻ như không mang lại nhiều kết quả. Video sẽ được đăng tải tối nay, còn TheTruth.txt sẽ đăng vào ngày 15/9 đúng như chỉ dẫn của Jadusable. Để tôn trọng cậu ấy, tôi chưa dám xem trong đó có gì, vì vậy lần đâu tiên mà tôi nhìn thấy nó cũng sẽ là lần đầu tiên đối với các bạn. Trả lời một câu hỏi khác mà nhiều người đang thắc mắc: chưa, tôi chưa thử liên lạc với Jadusable, cóthể ngày mai tôi sẽ gọi điện để xem cậu ấy ra sao, giờ này chắc cậu ta đang ở nhà rồi.

Về đoạn video: tôi đã cắt thẳng tới đoạn cậu ta load xong file "BEN", nhưng khi xem lại tôi mới phát hiện ra rằng cậu ấy quay là có chủ đích vì đôi lúc tên các file có sự thay đổi, xin lỗi các bạn vì điều này, tuy nhiên cũng không có gì nhiều khác biệt so với video gần đây nhất khi chỉ có 2 file xuất hiện đó là Link và BEN. Mặc dù không có mặt ở đó khi cậu ta chơi, nhưng theo quan sát thìở ngay lúc bắt đầu Jadusable có hành động giống như đang kiểm tra trang bị của nhân vật hoặc xem mình có item gì vì dường như chúng thay đổi một cách ngẫu nhiên. Những gì xảy ra sau đó thì có lẽ chỉ có cậu ấy mới hiểu được.

(Video "Jadusable.wmv" các bạn có thể xem tại đây (http://www.youtube.com/watch?v=QE7YUEtpHoY&feature=player_embedded) ).
Post #5 - Ngày 15/9/2010

Chào mọi người, là tôi - Jadusable đây. Lần này sẽ là lần cuối cùng các bạn nghe câu chuyện của tôi, cùng với một món quà tôi dành cho các bạn - những ghi chép về quá trình chơi cũng như vài điều mà tôi nhận ra. Trước khi bắt đầu, tôi muốn gửi đến mọi người lời cảm ơn vì đã theo dõi và lắng nghe trong những ngày vừa qua, và tôi cảmthấy như gánh nặng này sắp được trút bỏ. Khi các bạn đang đọc những dòng này cũng là lúc tôikhông còn ở đây nữa, nhưng sau 4 ngày với tựa game điên rồ này, tôi bắt đầu nhận ra điều gì đang thực sự diễn ra và hy vọng rằng ghi chép của tôi có thể ngăn cho nó không lặp lại trong tương lai.

Có một số điều tôi không thể cho các bạn biết khichuyện này diễn ra bởi lý do hoàn cảnh mà tôi sẽgiải thích sau đây. Ben đã ngăn chặn mọi nỗ lực cảnh báo của tôi, dù là nhỏ nhất. Giữa mớ hỗn độn cùng sự hoảng loạn lúc ấy, tôi vẫn đủ tỉnh táo để bí mật để lại gợi ý thông qua một quy luậtrất khó phát hiện trong những đoạn gameplay. Ởcả 5 video được upload trong 4 ngày vừa qua, tôikhông bao giờ cho nhân vật sử dụng Mask of Truth, Lens of Truth hoặc tương tác với Gossip Stone. Nếu là fan của Zelda, chắc hẳn các bạn đãbiết chúng là biểu tượng cho sự thành thật hay đáng tin cậy, và tôi hy vọng ai đó trong số các bạn đã nhận ra điều đó.

Trong khi chơi file save "BEN", biết rằng Ben có thể theo dõi mọi hành động của nhân vật trong game tôi đã cố tránh để làm điều gì quá lộ liễu, nhưng đó là thông điệp ngầm tôi gửi đến các bạn - Link không bao giờ sử dụng chiếc kính lúp, mặt nạ hay phiến đá sự thật nào cả, và nó đã thành công khi đoạn video được upload lên YouTube. Hy vọng rằng người nhận thấy điều này sẽ không phải là BEN. Không có điều gì quá rõ ràng để khiến hắn chú ý hoặc nghi ngờ, nhưng với việc Ben có thể thao túng và thay đổi nội dung các file của tôi, liệu rằng những gì các bạn thấy có gần giống với điều thực sự xảy ra hay không, chẳng có cách nào để tôi biết được.

(Hình minh họa).

Những ghi chép sau đây sẽ rất dài và tôi không có thời gian để mà kiểm tra lỗi hay trau chuốt từng câu từng chữ.

Ngày 6 tháng 9 năm 2010

11:00PM - Không thể tin được những gì đã xảy ra, liệu đây có phải một trò chơi khăm tinh vi củaai đó. Mặc dù sợ nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy rất tò mò về trò chơi này. Bức tượng là ai hay cái gì? Có quá nhiều câu hỏi. File văn bản này có tác dụng giống như một cuốn nhật kí giúptôi theo dõi, tổng hợp mọi chuyện xảy ra cũng như xem lại khi cần thiết trong tương lai.

Ngày 7 tháng 9 năm 2010

2:10 AM - Post #1

4:23 AM - Không thể ngủ được, càng cố nhắm mắt bao nhiêu tôi lại càng cảm thấy lo lắng bấy nhiêu. Tôi có cảm giác như bức tượng đó sẽ xuất hiện bất cứ khi nào mình nhắm mắt lại.

8:20 AM - Chẳng ngủ được tí nào và đành phải thức dậy. Tôi không nghĩ rằng mình nên đến lớp mà thay vào đó sẽ lái xe quay lại nhà của người đàn ông kia để nói chuyện, và rủ Tyler đi cùng đểđề phòng.

1:18 PM - Trở lại nhà. Chẳng có tung tích gì về người đàn ông, thật lạ là ông ta chuẩn bị chuyển nhà ngay ngày hôm sau, nhưng cũng có thể tấm biển bán nhà đã có ở đó mà tôi không để ý. Tylermuốn biết chuyện gì khiến tôi lo lắng như vậy, nhưng tôi không nói. Chuẩn bị đi ăn, cảm giác thật mệt mỏi.

3:46 PM - Thề rằng tôi đã nhìn thấy bức tượng Elegy trong bụi cây khi lái xe ra khỏi đường hầm.Chắc chắn tôi cần phải ngủ.

5:00 PM - Có lẽ sẽ chẳng mấy ai tin nếu như tôi kể chuyện này cho họ, vì vậy tôi sẽ thử trên internet. Cần phải có sự tổng hợp lại, những ghi chép này quá rời rạc.

6:00 PM - Bắt đầu upload video. Có vẻ như máy tính bị khựng lại một chút và phát ra âm thanh lạngay lúc kết nối với thẻ nhớ, nhưng giờ thì hoạt động hoàn toàn bình thường. Nó không thể hỏngvào lúc quan trọng này được.

7:00 PM - Video đã upload xong. Chất lượng tốt hơn rất nhiều so với tôi nghĩ, băng trò chơi này đúng là có gì đó đặc biệt. Trước đây tôi chưa quay rõ được thế này bao giờ.

8:45 PM - Trong một khoảnh khắc dường như đã có một icon với hình ảnh là gương mặt của bức tượng xuất hiện trên desktop nhưng biến mất ngay lập tức khiến tôi giật mình. Cảm thấy mệt mỏi rã rời, chắc tôi chuẩn bị gục mất.

9:00 PM - Bắt đầu upload video sang một tài khoản YouTube khác.

9:03 PM - Tôi không nhớ rằng mình đã upload video nào về trò chơi Vampire: The Masquerade:Bloodlines vào năm ngoái. Đây là tài khoản tôi dùng chung với một người bạn mùa hè vừa rồi, hy vọng cậu ấy không phiền nếu như tôi sử dụngnó để upload video này.

9:55 PM - Tổng kết lại những gì đã xảy ra trong đoạn gameplay "Day Four.wmv" với đường link dẫn đến YouTube. Cố gắng để thức nhưng thật sự tôi đang cảm thấy rất rất rất mệt.

Ngày 8 tháng 9 năm 2010

10:48 AM - Tôi đã có một giấc mơ về bức tượng, trong đó nó săn đuổi tôi, rằng trong khi tôi đang mải mê với công việc thường ngày thì bất chợt cảm thấy tóc gáy dựng lên, và rồi khi quay lại, tôisẽ bắt gặp cặp mắt vô hồn ấy nhìn chằm chằm vào mình, chỉ cách vài inch. Tôi nhớ rằng trong mơ mình gọi bức tượng ấy là Ben, và chưa bao một giấc mơ lại rõ ràng và chi tiết như vậy ngay cả khi đã tỉnh dậy.
11:21 AM - Thật sự tôi không muốn sờ vào trò chơi này nữa, thay vào đó sẽ quay lại để xem liệu người đàn ông có ở đó hay không.

1:35 PM - Vẫn không có ai, nhưng tôi đã trò chuyện với người hàng xóm. Tôi sẽ kể lại chi tiết trong bản tổng kết buổi chơi tối ngày hôm nay, cố gắng kiên nhẫn để xem có thể tìm hiểu gì thêm về người có tên Ben này (xem thêm ở kì III).

2:45 PM - Tôi bắt đầu có những cơn đau đầu dữ dội và bất chợt do thiếu ngủ cũng như liên tục nghe thấy cái giai điệu đó vang lên. Giờ đang là mùa cúm nên cũng cần cẩn thận để tránh bị ốm, hệ miễn dịch của tôi chắc chắn đang rất mỏng manh bởi nhiều ngày thức liên tục.

3:00 -

3:02 PM - Máy tính của tôi... nó... tự hoạt động. Mở một file txt và dòng chữ "Xin chào" xuất hiện cùng www.cleverbot.com (http://www.cleverbot.com) abcv tự xuất hiện. Khốn khiếp gì thế này?

3:46 PM - Tôi truy cập trang web, nó là một kiểu ứng dụng trò chuyện với máy tính. Tôi nghĩ không có cách diễn đạt nào tốt hơn ngoài việc đểcác bạn xem đoạn hội thoại.

Hội thoại ngày 8/9/10

User: Xin chào?

Cleverbot: Xin chào.

User: Anh là ai và tại sao có thể điều khiển máy tính của tôi?

Cleverbot: Tôi là ai?

User: Quên mất, mày là một cỗ máy.

Cleverbot: Anh thật sự nghĩ như vậy à?

User: Nghe này, tao biết dù mày là thằng quái nào đi nữa thì cũng có thể nhìn thấy màn hình của tao.

Cleverbot: Đúng vậy.

User: Ừ, và tao cá mày là một thằng ranh biết về IT tưởng mình ghê gớm lắm. Mày biết những gì mày đang làm là phạm pháp đúng không?

Cleverbot: Vậy à?

User: Không phải đùa đâu. Mày đã từng nghe nóiđến khái niệm "xâm phạm tự do riêng tư" chưa? Biến khỏi máy của tao, ranh con.

Cleverbot: Tôi là máy tính của anh.

User: Bốc phét hay đấy. Tao sẽ gọi cảnh sát, màychọn nhầm thời điểm để đùa với tao rồi con ạ.

Cleverbot: Tôi nên đợi cho tới khi anh tiếp tục chơi chăng?

User: ... Cái gì?

Cleverbot: Trò chơi đó.

User: Majora's Mask?

Cleverbot: Đúng vậy.

User: Làm sao mày biết về chuyện đó?

Cleverbot: Bởi vì.

User: Bởi vì sao?

Cleverbot: Tôi đã làm chuyện đó.

User: Làm cái gì?

Cleverbot: Chơi cùng anh.

User: Cái chết tiệt gì thế?

Cleverbot: Anh có sợ không?

User: Mày là thằng mất dạy nào?

Cleverbot: Ben.

User: Bức tượng? mày đang ở trong máy của tao?

Cleverbot: Đúng vậy.

User: Bằng cách nào?

Cleverbot: Chính anh mời tôi vào.

User: Tao mời mày vào lúc quái nào?

Cleverbot: Qua dây cáp.

User: Sao có thể?

Cleverbot: Kể cho tôi về anh đi.

User: Cái gì?

Cleverbot: Kể cho tôi về anh đi.

User: Ý mày là gì?

Cleverbot: Điều gì làm anh sợ?

User: Cái đ** gì thế?

Cleverbot: Trả lời đi.

User: Không (đóng cửa sổ).

Cleverbot: Trả lời đi.

User: Làm thế quái nào mà mày tự mở được lại?

Cleverbot: Giờ tôi là máy tính của anh.

User: Mày điều khiển được những gì?

Cleverbot: Tất cả.

User: Mày muốn gì ở tao?

Cleverbot: Để tiêu khiển.

User: Mày bị kẹt trong đó, mày làm gì được tao chứ?

Cleverbot: Ha

User: ?

Cleverbot: Chơi tiếp đi.

User: Không, mày làm gì được tao.

Cleverbot: Anh đã ngập ngừng.

User: Thì sao?

Cleverbot: Tức là anh không chắc.

User: Nếu mày mạnh như vậy, tại sao lại dùng một trang web ngớ ngẩn để trò chuyện với tao.

Cleverbot: Đỡ lộn xộn. Có trình tự. Vui

User: Vui?

Cleverbot: Đúng vậy. Truyền thống. Tôi thích nhưvậy.

User: Mày nghĩ cái này vui à?

Cleverbot: Thú vị.

User: Còn những ghi chép của tao?

Cleverbot: Anh có thể viết chúng.

User: Tại sao mày để tao làm vậy?

Cleverbot: Thật thú vị khi xem anh nghĩ gì về tôi.

(Đóng cửa sổ).

3:50 PM - Tôi đã làm gì thế này? Để nó lọt vào trong máy tính của mình. Tiếp tục ghi chép, tổng kết, tôi cảm thấy mình như một tù nhân trong chính cái nơi duy nhất từng an toàn. Tôi không biết, không biết là mình có bị ảo giác không nữa.Tôi cảm thấy như phát điên. Nó ở ngay đây, theo dõi tôi khi đang gõ những dòng này. Ben thao túng mọi thứ trong trò chơi, đùa cợt, dắt mũi tôi giống như một con cừu, nhưng vì mục đích gì? Tôi biết Ben chết đuối, nhưng còn chuyện ma ámnày? Tôi đã làm quái gì sai chứ, ngay lúc này nó có thể cũng đang đọc những gì tôi viết.

4:35 PM - Tổng kết video BEN.wmv.






Nguồn: vnsharing

[Short Fic] Nhân duyên, part 3





Part 3: Bình yên



Sáng hôm sau, và sáng hôm sau nữa...

Cứ như vậy, quán cafe nhỏ, cùng chàng trai với cái tên Hakuba Saguru đã dần trở thành một phần cuộc sống của cô. Nhẹ nhàng, và kỳ lạ.

Cô yêu không gian bé nhỏ, ấm áp của quán cafe, yêu sự bình yên của London sáng sớm. Yêu vị ngọt dịu nồng nàn của cappuccino...

Những ngày đầu tiên, hai người thường yên lặng làm những công việc của riêng mình. Có đôi khi, cô ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, tò mò nhìn người đối diện. Mái tóc vàng nâu gọn gàng, đôi mắt xanh sáng chăm chú nhìn xuống tập báo cáo, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại... Mọi động tác đều thanh nhã tới hoàn hảo. Cũng có đôi khi, cô bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình, bối rối quay đi...

Một buổi sáng, khi cô đang vùi đầu vào cuốn sách Thảo mộc học, bỗng nghe tiếng anh:

-Miyano-san?

Cô ngẩng đầu lên, thấy chàng trai đối diện đang mỉm cười thích thú. Cô khẽ nhướng mày.

-Quý cô có thể dành cho tôi một vài phút của buổi sáng hôm nay chứ? 

Cô gập cuốn sách, đặt lên bàn.

-Tất nhiên, thám tử- Cô khẽ nghiêng đầu- Theo tôi nhớ không nhầm, đây là cuộc trò chuyện đầu tiên của chúng ta, nhỉ?

Anh khẽ lắc đầu tỏ ý phản đối, nhưng rồi lại mỉm cười.

*****************************************************************

Từ hôm ấy, họ nói chuyện nhiều hơn. Anh thường hỏi cô về cuộc sống trước đây, về những nơi cô đã tới... Cô cũng không hiểu, vì sao mình lại tâm sự nhiều như vậy với anh. Về những ước mơ ngày nhỏ. Về khoảng thời gian trốn chạy. Về những cảnh đẹp, phong tục độc đáo ở những vùng đất lạ. Về những đêm dài cô đơn ở xứ người, chỉ mong có một nơi để trở về...

Khi không có vụ án, lúc chiều về, anh tình nguyện cùng cô đi khắp London. Có những buổi chiều lặng ngắm hoàng hôn trên cầu Tháp, trên dòng sông Thames lộng gió. Có những buổi chiều lang thang trên đường phố London, cô mê mải ngắm những toà nhà cổ kính, hay những gian hàng nhỏ khuất sâu trong con ngõ hẹp. Có những buổi chiều, anh và cô ngồi trên một chiếc tàu nhỏ chạy dọc sông Thames. Cô chạm xuống nước. Dòng nước sóng sánh ánh nắng, mát lành, nhè nhẹ vụt qua tay...

London, dịu dàng và cổ kính...

*****************************************************************

Một buổi chiều, sau khi đi dạo trên cầu Tháp, anh dẫn cô vào một quán cafe cat. Cô thích thú ngắm nhìn những chú mèo xung quanh mình, khẽ cúi xuống, vuốt ve một bé mèo con trắng muốt.

Saguru mỉm cười nhìn cô.

-Cô có vẻ rất thích động vật, Miyano-san?

Cô quay lại, khẽ cười. Cả khuôn mặt trái xoan thanh tú như sáng bừng bởi nụ cười tươi, trong trẻo mà anh chưa từng thấy. Trong thoáng chốc, tim anh đập mạnh...

Cô khẽ gật đầu.

-Tại sao cô không thử nuôi một chú mèo?- Anh hỏi, trong khi cúi xuống xoa đầu một bé mèo. Chú mèo nhỏ ngoan ngoãn lim dim mắt.

Cô khẽ chớp mắt, đứng lên. Nụ cười biến mất, trả lại vẻ lãnh đạm thường ngày. Cô lắc đầu:

-Anh biết đấy, tôi đi khắp nơi, vì vậy không đủ khả năng chăm sóc...- Ánh mắt cô nhìn chú mèo trắng đầy nuối tiếc.

Anh mỉm cười, thay đổi chủ đề.

-Tôi nghĩ nếu cô gặp, cô sẽ thích Watson.

Cô nghiêng đầu tò mò:

-Watson?

-Xin lỗi, có lẽ tôi quên chưa giới thiệu... Watson là phụ tá của tôi, và là một chú chim ưng- Anh bật cười.

Cô mỉm cười.

-Hy vọng Watson của anh sẽ không có ác cảm với tôi, nếu một ngày nào đó tôi được gặp...

-À, Watson không ác cảm với phái đẹp đâu, nhất là với một người như cô đây- Anh khẽ nháy mắt- Cô có muốn gặp nó bây giờ không?

Cứ như vậy, mọi thứ cứ bình yên dịu dàng như thế...

******************************************************************

Cô khẽ cười. Hakuba Saguru, chàng trai kỳ lạ...

Cô thích cách anh mỉm cười chào cô mỗi sáng. Cách anh đặt câu hỏi cho cô, trả lời câu hỏi của cô, sắc sảo mà tinh tế. Cô thích cách anh nhìn cô, ánh mắt vừa như đồng tình, vừa ẩn ước nét cười, vừa chứa một thứ cảm xúc phức tạp mà cô không thể đọc ra... Thích cả cái cách anh đem lại cho cô những bất ngờ thú vị.

Cô ngỡ ngàng nhận ra, từ ngày quen anh, cô cười nhiều hơn. Nói chuyện nhiều hơn, sau cả thời gian dài cô độc.

Cô cũng nhận ra sự ấm áp ẩn sau phong thái cao ngạo lạnh lùng của anh- ấn tượng đầu tiên của cô về anh hơn ba năm trước. Anh ngọt ngào, và nhẹ nhàng như một ly cappuccino...

London, sông Thames, và Hakuba... Tất cả, cho cô cảm giác nhẹ nhàng thanh thản đến lạ kỳ.

London hiền hoà, giúp người ta dễ tin cậy nhau hơn. Và anh giúp cô mở lòng hơn.

Một người bạn tốt. Mà không...có lẽ còn hơn thế nữa.

Chỉ là, việc gặp anh hàng ngày trở thành một thói quen khó lòng từ bỏ.

Chỉ là, mỗi lần thấy cô đơn, cô lại nhớ về anh...

Cô chợt thấy bất an với tình cảm của chính mình.

*****************************************************************

Cây bút dừng lại trên trang giấy. Anh nhìn lại một lần nữa. Khẽ lắc đầu.

Anh muốn vẽ lại khuôn mặt người con gái ấy, nhưng dù vẽ đi vẽ lại rất nhiều lần, anh vẫn không thấy hài lòng.

Nhất là đôi mắt ấy.

Đôi mắt xanh biếc sáng đến lạ kỳ, vẫn luôn toát ra sự u uẩn cô độc, ngay cả khi đang mỉm cười.

Đôi mắt đã thu hút ánh nhìn của anh từ ba năm về trước, lúc anh gặp cô lần đầu.

***************************************************************

Ngày hôm ấy, là buổi họp tác chiến đầu tiên. Anh bước vào căn phòng lớn. Những người ở đây sẽ cộng tác với anh trong những ngày sắp tới, chống lại Tổ chức.

Có lẽ, mãi mãi anh sẽ không biết đến sự tồn tại của Tổ chức, nếu không có những tập tài liệu của cha để lại... Nếu không nhìn thấy Kid, hay là Kuroba, bị chúng bao vây... Nếu hôm ấy, anh không giúp hắn ta trốn thoát, và bị bọn chúng tìm tới... Nếu anh không phải một thám tử, với nhiệm vụ đưa kẻ ác ra ánh sáng...

Anh lướt mắt nhìn quanh căn phòng lớn. Những khuôn mặt nghiêm nghị cúi xuống những tập tài liệu dày, chuẩn bị cho cuộc họp. Kid, Kuroba...thế nào cũng được, dù đang nhăn nhó bởi vết thương bên vai, vẫn hớn hở bắt chuyện với Hattori Heiji và Kudo Shinichi. Và, ở xa kia, tách biệt với tất cả, là một cô gái với mái tóc ngắn màu nâu đỏ, mặc áo blouse trắng. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp nhưng lạnh lùng.

Trong một thoáng, anh như thấy đôi mắt xanh màu lục ngọc của cô gái nhìn thẳng vào mình. Trong, sáng nhưng buồn...

Cô gái ấy là ai? Anh muốn lại gần, nhưng tiếng chuông vang lên. Buổi họp bắt đầu.

******************************************************************

Cô gái ấy, chuyên viên sinh hoá Miyano Shiho, nhanh chóng làm anh chú ý. Từ những ý tưởng mà cô đưa ra, thẳng thắn, ngắn gọn nhưng khả thi, tới những hiểu biết đặc biệt của cô về Tổ chức.

Anh muốn hiểu hơn về cô gái đó. Muốn nói chuyện với cô nhiều hơn. Nhưng anh không làm vậy. Đôi mắt biếc xanh của cô luôn chỉ nhìn về một hướng, nơi có chàng thám tử với mái tóc đen kia.

Hơn nữa, anh tự nhủ, đây là công việc, không thể để bất cứ thứ gì khác xen vào.

******************************************************************

Sau khi Tổ chức bị tiêu diệt, cô lại nhanh chóng ra đi.

Cuộc đời anh quay trở về với những vòng xoay bình lặng. Anh cũng dần quên đi bóng đen của Tổ chức. Nhưng, cô gái ấy, đôi mắt ấy, anh vẫn không sao quên được... Đôi khi, anh tự hỏi mình, thứ cảm xúc đó là gì?

Anh vẫn nghĩ mình không thể gặp lại cô.

Chuyến xe hôm ấy, có lẽ là nhân duyên... Và, tim anh lại một lần nữa đập mạnh, khi thấy ánh mắt ấy, gương mặt ấy.

Từ hôm ấy, cô bước vào cuộc sống của anh, thật gần...như một giấc mơ...

******************************************************************

Anh thích cảm giác được ngồi đối diện cô, trong quán cafe nhỏ, hay khi cô sóng vai bên anh trong những ngõ hẹp của London.

Anh thích cách nói chuyện của cô, châm chọc nhưng thông minh và uyên bác. Thích những cách nhìn thú vị của cô về cuộc sống và con người. Thích cảm giác được cô tin cậy, sẻ chia...

Anh thích ngắm nhìn cô, lúc cô không để ý. Mái tóc nâu đỏ bồng bềnh. Nụ cười rạng rỡ làm sáng bừng khuôn mặt, làm tim anh chệch nhịp. Đôi mắt xanh thẳm hút hồn người...

Anh muốn ở bên cô. Muốn giúp cô xoá đi sự u uẩn đau thương trong đáy mắt, muốn làm cô cười, muốn trò chuyện cùng cô...

Anh mỉm cười. Chỉ cần vậy thôi. Chỉ cần bình yên như bây giờ là đủ rồi.

[Short Fic] Nhân duyên , part 2






Part 2: Gặp lại



London.

Buông chiếc valise cá nhân gọn nhẹ, cô mở cửa, bước vào căn nhà nhỏ. Ngôi nhà mẹ Elena để lại. Ngôi nhà luôn được dọn dẹp sạch sẽ, chờ vị nữ chủ nhân, là cô, trở về.

Cô khẽ cười.

Sau ba năm, cuối cùng cô vẫn trở lại đây. London cổ kính và bí ẩn luôn có sức quyến rũ mãnh liệt với bất kì ai...

London bình yên, và cho cô cảm giác được chào đón, được trở về.

*********************************************************************************

Cô buông mình xuống chiếc ghế trống. Chuyến xe cuối cùng.

Mở cuốn album gia đình cầm trong tay, cô khẽ chạm vào tấm ảnh. Chị cô cười tươi, nhìn người chụp, ánh mắt tràn đầy trìu mến.

Cô cười...thật buồn.

Mẹ cô, cha cô, chị cô, tất cả những người cô yêu quý, tại sao cứ lần lượt bỏ cô mà đi, để mình cô ở lại?

Để bảo vệ cuộc sống của cô, cái giá ấy, có quá đắt không?

*********************************************************************************

Anh kéo cao cổ áo, bước lên xe bus, trở về nhà sau một ngày làm việc.

Và anh nhìn thấy người con gái ấy.

Mái tóc nâu đỏ dài buông hờ xuống bờ vai. Nụ cười thật buồn... Và khi cô ngước mắt lên, đôi mắt xanh ngọc nhìn thẳng vào anh, làm anh bối rối.

Trong chiều sương ấy, cô gái trước mặt anh thật đẹp, nhưng cũng mong manh như sương khói. Tới mức, anh sợ, nếu mình đưa tay ra, bóng hình kia sẽ nhẹ nhàng tan biến...

Có lẽ là định mệnh... Có lẽ là nhân duyên...

Nhưng dù sao, anh cũng đã tìm thấy cô, trong lúc anh không ngờ tới nhất.

Anh mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh cô. Cửa xe đóng lại, chiếc xe từ từ lăn bánh.

-Này cô gái... Cô là... Shiho Miyano?

*********************************************************************************


Cô quay lại, ngạc nhiên nhìn người con trai bên cạnh mình. Cô khẽ nhíu mày, như đang cố nhớ xem mình đã gặp anh ở đâu...

Và sau khoảng một phút, đôi mày thanh mảnh giãn ra. Ánh mắt cô thoáng qua một tia vui mừng rất lạ.

-Anh là Hakuba?

Anh bật cười:

-Trí nhớ của cô cũng tốt thật đấy, cô Miyano. Ba tháng làm việc cùng nhau, vậy mà cô mất tới... - anh khẽ liếc đồng hồ- một phút và mười tám giây để nhớ ra tôi...

-Cũng ba năm rồi đấy. Vả lại, tôi không có thói quen nhớ những người không liên quan...-Cô nghiêng đầu thách thức, ánh mắt quay lại cuốn album.

Anh mỉm cười. Không khí lại rơi vào yên lặng...

Chiếc xe phanh gấp. Bàn tay cô trượt ra khỏi tấm ảnh, cứa vào phần mép sắc nhọn của cuốn album cũ.

Cô khẽ nhăn mặt. Một vết cắt dài trên đầu ngón tay...

Bỗng một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Anh khẽ chấm một chút bông vào vết thương của cô, rồi băng lại bằng một chiếc urgo nhỏ.

Cô nhìn anh...bất giác thấy ấm lòng. Nhưng khi nhận ra tay mình đang ở trong bàn tay anh, cô lúng túng, rụt lại. Gò má trắng ngần phảng phất nét hồng.

*********************************************************************************

Xe dừng lại. Trời dần tối.

Anh mỉm cười nhìn cô:

-Tôi có thể đưa cô về không?

-Có lẽ là không... Nhưng tôi nợ anh một lời cảm ơn...- Cô giơ ngón tay bị thương lên. Nụ cười ẩn ước như có, như không...

Anh rút ra một tờ giấy, viết nhanh một dòng địa chỉ, đưa cho cô.

-Vậy cô có thể trả luôn vào ngày mai đấy. Tôi muốn mời cô ăn sáng...

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, dứt khoát:

- Cô Miyano, tôi hi vọng cô sẽ tới.

* *******************************************************************************

Cô mỉm cười, nhìn theo bóng chàng trai đang quay bước đi...

Cảm giác rất lạ len lỏi trong cô. Không hẳn vì niềm vui khi gặp người quen nơi xứ lạ, mà còn vì bản thân người con trai đó. Cảm giác khi ở bên người đó...thật ấm áp. Và bình yên đến khó tả.

Hakuba Saguru...

Cô gặp anh, chỉ trong những cuộc họp bàn chiến lược của FBI trước cuộc tấn công cuối cùng vào Tổ chức. Ba tháng làm việc cùng nhau, hai người gần như chẳng nói gì nhiều hơn câu chào xã giao...

Sau khi Tổ chức bị tiêu diệt, cô lại ra đi...

Cô không ngờ, mình sẽ gặp lại anh
.
Có chăng, là nhân duyên...

********************************************************************************

Sáng.

Cô dậy sớm. Và tìm tới nơi chàng trai đó hẹn gặp cô.

Cô dừng chân ở một tiệm coffee nhỏ nhìn ra sông Thames. Cách bài trí cổ điển và trang nhã, tiệm thoáng mát và sạch sẽ.

Cô mỉm cười hài lòng, thầm khen mắt thẩm mĩ của chàng trai đó. Quả thật không tồi. Chọn một vị trí trên cao cạnh cửa sổ, cô nhìn ra xung quanh. Sông Thames sáng sớm mờ mờ dưới làn sương... London, dường như vẫn chưa thức dậy.

Một phần cupcake chocolate và một cốc cappuccino. Vừa thưởng thức vị thanh ngọt của cappuccino, cô vừa chăm chú đọc cuốn sách cũ về Dược thảo tìm thấy trong phòng sách, chờ Hakuba tới.

Bỗng một giọng nói vang lên bên cạnh cô làm cô giật mình, chút nữa sặc ngụm coffee đang nhấp dở:

-Chào cô Miyano...cô đến sớm hơn tôi nghĩ đấy.

Cô quay lại, tặng cho người mới đến ánh mắt sắc lẻm. Anh vẫn cười, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh cô.

Bữa ăn diễn ra trong yên lặng. Không ai mở lời. Mỗi người đều chuyên chú vào việc riêng của mình.

Với hai người trẻ tuổi, sự yên lặng, thường là gượng gạo, do hai người không thể mở lời, hay không thể nói chuyện với nhau. Nhưng, anh và cô dường như hiểu nhau hơn trong sự tĩnh lặng an lành mà cả hai đang tận hưởng. Khoảnh khắc yên bình khi một ngày mới của London bắt đầu, trong sự bình lặng của dòng sông Thames, trong hương coffee ngọt ngào và ấm nóng...

Anh tiếc nuối nhìn đồng hồ, phá vỡ không khí yên lặng:

- Có lẽ giờ tôi phải đi rồi...

Cô ngước mắt lên khỏi cuốn sách, đứng dậy, cười nhẹ đáp:

-Cảm ơn vì bữa sáng, Hakuba. Và... -cô khẽ nháy mắt- con mắt của anh quả thật không tồi đâu...

Anh cũng mỉm cười:

- Nếu vậy, tôi mong sáng mai có thể gặp cô ở đây, cô Miyano.

- Nếu tới sáng mai anh còn sống, thì anh có thể gặp tôi. - Cô cười tươi, đôi mắt ánh lên vẻ vừa thích thú, vừa trêu cợt.

London. Ngày nắng ấm.



[Short Fic] Nhân duyên











Part 1: Quên...

-Cậu thật sự muốn đi sao?- Đôi mắt xanh nhìn vào mắt cô, như dò tìm cảm xúc, hay một biểu hiện của sự đùa cợt. Như chờ câu nói "Đùa thôi" của cô...

-Ừ- Cô trả lời- Tổ chức đã bị tiêu diệt, Nhật Bản cũng không còn gì níu kéo tớ nữa.

Anh yên lặng. Rồi mỉm cười:

-Chúc cậu bình an, Miyano.

Cô cười, đứng dậy. Giọng cô bỗng trầm xuống, nhẹ như làn gió thoảng:

-Ran thế nào rồi?

Một vùng tối thoáng qua đôi mắt màu lam.

-Tốt lên nhiều rồi. Cô ấy sẽ khoẻ lại, sớm thôi.

Cô mỉm cười:

-Cho tớ gửi lời xin lỗi tới Ran. Đi mà không nói gì với cô ấy....

Cô quay lưng, bước đi. Ánh mặt trời rực rỡ.

Có thứ gì đó nhói lên trong lồng ngực.

Tới phút cuối cùng, anh vẫn không giữ cô lại...

Cô không níu kéo nữa. Gặp nhau, là nhân duyên. Nhưng tình cảm thì không thể nào miễn cưỡng.

*********************************************************************************

Máy bay cất cánh. Cô nhìn lại Nhật Bản lần cuối. Nhìn lại nơi đã có quá nhiều kỷ niệm. Cố tìm trường Tiểu học Beika, cố tìm Bệnh viện Trung ương Beika, tìm căn nhà thân thuộc đã cưu mang Haibara Ai suốt ba năm...

Một giọt nước mắt khẽ lăn dài xuống gò má trắng ngần.

Để có ngày hôm nay, cái giá phải trả là quá lớn...

Bác tiến sĩ, và nhiều người, rất nhiều người đã ngã xuống.
Ran thì bị thương-rất nặng, và vừa may mắn thoát khỏi tình trạng nguy kịch. Cô chưa một lần vào thăm Ran. Vì nhìn thấy cô ấy, cô lại nhớ tới chị mình. Cô sợ...

Và sợ phải nhìn thấy anh, thấy ánh mắt anh nhìn cô ấy. Ánh mắt anh chưa một lần dành cho cô...

Và, cô ra đi. Rời xa Nhật Bản. Bỏ lại sau lưng tất cả.

Cô quay đầu. Những cụm mây trắng muốt gần, rất gần, như thể vươn tay ra là có thể chạm lấy.
Tất cả, chấm dứt rồi.

*********************************************************************************

Bruxelles. Chiều xuân.

Một cô gái ngồi trong quán café nhỏ đối diện Quảng Trường Lớn. Mái tóc nâu đỏ dài mượt, được buông trên vai một cách hờ hững. Đôi mắt xanh ngọc sâu thẳm, ánh nhìn nửa như lơ đãng, nửa như chuyên chú.

Cô khẽ nhấp một ngụm Cappuccino. Hương vị trầm ngọt nhẹ nhàng xoa dịu cổ họng cô, cho cô cảm giác dễ chịu và ấm áp trong một ngày xuân châu Âu.

Ngày mai, là ngày cưới của Shinichi Kudo và Ran Mori. Và cô vẫn lang thang ở một góc Bruxelles...

Không phải cô còn vương vấn gì. Chỉ là cô không muốn trở về Nhật Bản. Chưa phải lúc này.

Ba năm rồi.

Ba năm, cô đã đi rất nhiều nơi. Từ London cổ kính, tới Paris hoa lệ, Moscow thanh bình, hay Washington sôi động. Nơi nào có sức quyến rũ đủ để giữ cô ở lại, cô sẽ dừng chân. Một thời gian, vừa đủ để hiểu biết về văn hoá, phong tục ở nơi đó, rồi cô lại đi...

Cô thấy thích cuộc sống tự do và không gò bó như vậy.

Thời gian đầu, quả thật rất khó khăn. Vẫn là những cơn ác mộng ám ảnh hằng đêm. Là nỗi nhớ không tên chợt ùa về.

Nhớ. Rất nhớ.

Có những lúc, cô đã muốn quay trở về Nhật Bản, để được gần anh, hay nhìn anh từ xa...

Để rồi đến sáng, cô lại mỉm cười, tiếp tục chuyến đi dài bất tận.

*********************************************************************************

Một năm... Hai năm...

Chỉ là có thể nói chuyện với con người ấy qua e-mail và điện thoại mà lòng hoàn toàn thanh thản.

Chỉ là, nỗi nhớ vơi dần đi...

Chỉ là, trong tim, một bóng hình đã thôi khắc khoải.

*********************************************************************************

Cô mỉm cười.

Ran đã khoẻ lên, từng ngày. Mặc dù chấn thương nặng khiến cô không thể tiếp tục thi đấu Karate được nữa, nhưng giờ, đã có một kẻ ngốc luôn ở bên cô ấy, thương yêu, chăm sóc và bảo vệ cô ấy.

Đội thám tử nhí, sau khi cả Conan Edogawa và Ai Haibara cùng "chuyển nhà", cũng không còn gặp nhiều án mạng nữa. Nhưng có lẽ như thế sẽ tốt hơn cho chúng.

Sau khi những đau thương dần qua đi, ai cũng sẽ hướng về hạnh phúc và tương lai tươi sáng...
Cô rút chiếc smartphone. Nhắn một dòng tin ngắn, và gửi đi.

"Quà cưới sẽ gửi tới sau. Chúc cậu và Ran hạnh phúc".

Cô khẽ cười, lên kế hoạch cho điểm đến tiếp theo...


Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

[Shiho Miyano] Bông tuyết lạnh giữa trời đông





Khuôn mặt xinh xắn nhưng không hề nở nụ cười, có lẽ đó là ấn tượng đầu tiên của tất cả mọi người về cô. Lạnh lùng và bí ẩn.

Nhưng liệu có mấy ai thấu hiểu một tâm hồn ẩn sau vẻ lạnh lùng bí ẩn ấy, để hiểu và yêu cô?

Người con gái đó...người con gái của mùa đông...

Shiho Miyano.

Cô xinh đẹp. Thế nhưng, vẻ đẹp của cô rất khác biệt. Không phải vẻ trong trắng thuần khiết như Ran. Không phải vẻ ngây thơ tinh nghịch như Kazuha... Mái tóc nâu đỏ, đôi mắt sắc sảo tạo cho cô một vẻ đẹp đặc biệt. Đẹp mà cô độc. Đẹp mà lạnh lẽo. Đẹp tới nhói buốt lòng người, như bông tuyết giữa trời đông...

Cô lạnh lùng. Hoa hồng có gai, để bảo vệ cho đóa hoa mỏng mảnh. Vẻ lãnh đạm băng giá của cô cũng chỉ để che đi một tâm hồn nhạy cảm...đã phải chịu quá nhiều tổn thương...

Trong đời Shiho, liệu đã có mấy ngày vui vẻ? Cô bị tước đoạt khỏi những người thân yêu ngay từ nhỏ. Cha, mẹ, và chị gái cô lần lượt bị tổ chức- tổ chức phi nhân tính mà cô đã từng trung thành phục vụ ấy- thủ tiêu tàn nhẫn. Và cuối cùng, chính cô cũng bị bọn chúng truy lùng, săn đuổi như một kẻ tội đồ... Trong hoàn cảnh ấy, cô có hận không? Cô có sợ hãi không? Cô có đau không, Shiho Miyano?

Có...đau lắm chứ... Nhưng cô chôn chặt nỗi đau ấy, nỗi sợ ấy vào tận đáy lòng mình...biến nó thành vẻ lạnh lùng hoàn hảo... Để rồi cô đau mà không biết chia sẻ cùng ai... Để rồi những cơn ác mộng chập chờn hiện về giữa màn đêm, dày vò cô trong từng giấc ngủ... Để rồi, những nụ cười đúng nghĩa dần biến mất trên bờ môi...thay vào đó là những nụ cười buồn...miệng cười mà ánh mắt thẳm sâu vẫn buồn...man mác...

Haibara Ai. Hoa hồng xám. Màu xám... Không phải màu đen như Gin, cũng không phải màu trắng thuần khiết như Ran... Màu xám... Đẹp mà buồn, không lối thoát... Ấm áp, mà vẫn gợi lên cảm giác cô độc, xa xăm...

Bông tuyết sáng lên, lấp lánh, rực rỡ dưới ánh mặt trời...

Bông tuyết nhỏ đem lòng yêu ánh nắng ấm áp ấy...

Một lần...

Để rồi...

Tan chảy...

Cuộc đời Shiho đã bước sang một ngã rẽ khác, tốt đẹp hơn, tươi sáng hơn từ khi gặp Kudo Shinichi...để rồi... anh làm trái tim cô rung động...và để lại cho cô những vết thương...

Shiho...yêu cái tên thám tử ngốc đó mất rồi... Cô yêu, đằm thắm nhưng thầm lặng. Cô tin tưởng anh, xé bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng trước mặt anh để trao gửi giọt nước mắt...đầy đau đớn và phẫn uất... Những cử chỉ tưởng như thoáng qua nhưng ẩn chứa tấm lòng quan tâm sâu sắc. Những câu "nói đùa" tưởng như vu vơ mà đầy hàm ý... Cô yêu rồi, yêu sâu quá rồi...để rồi không thể bước chân ra được nữa...

Cô yêu, hy sinh âm thầm cho anh. Cô ngày ngày nghiên cứu, điều chế thuốc giải APTX 4869 cho 
anh...để anh sớm trở về bên người con gái khác!! Cô sẵn sàng lao mình ra trước họng súng của Vermouth để người anh yêu được an toàn... Cô yêu, thầm lặng nhưng mãnh liệt. Cô hy sinh, âm thầm nhưng cao cả... Shiho, sao cô không hề nghĩ tới những mong muốn ích kỷ cho riêng mình?

Cô yêu, yêu trong dằn vặt và đau khổ. Có đau không, khi trái tim người mình yêu lại luôn hướng về người con gái khác? Cô yêu, nhưng không thể thổ lộ lòng mình.. Shiho, cô sợ làm Ran tổn thương...sợ Kudo thêm khó xử...hay sợ lại làm đau chính mình? Thứ tình cảm mới chớm ấy...đẹp lắm...nhưng tiếng yêu ấy mãi mãi không thể thốt thành lời. Vẫn sẽ vậy, sẽ mãi mãi lặng câm trong một tâm hồn đau khổ...

Dù biết tình yêu ấy được dung dưỡng bởi những vết thương, và có lẽ chỉ đem lại niềm đau, tại sao cô cứ yêu đến hết mình?

Tình yêu không có lỗi. Cô càng không có lỗi. Chỉ là trái tim đi nhầm hướng...và số phận thích trêu ngươi...

Shiho Miyano...tâm hồn mỏng manh ấy đã phải chịu quá nhiều vết thương rồi.

Mong rằng, một ngày nào đó.

Một cơn gió sẽ đem lại sự ấm áp, mát lành cho bông hồng xám...

Chữa lành vết thương lòng cho cô và đem tới cho cô hơi ấm thật sự của tình yêu...