Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

[Short Fic] Nhân duyên , part 2






Part 2: Gặp lại



London.

Buông chiếc valise cá nhân gọn nhẹ, cô mở cửa, bước vào căn nhà nhỏ. Ngôi nhà mẹ Elena để lại. Ngôi nhà luôn được dọn dẹp sạch sẽ, chờ vị nữ chủ nhân, là cô, trở về.

Cô khẽ cười.

Sau ba năm, cuối cùng cô vẫn trở lại đây. London cổ kính và bí ẩn luôn có sức quyến rũ mãnh liệt với bất kì ai...

London bình yên, và cho cô cảm giác được chào đón, được trở về.

*********************************************************************************

Cô buông mình xuống chiếc ghế trống. Chuyến xe cuối cùng.

Mở cuốn album gia đình cầm trong tay, cô khẽ chạm vào tấm ảnh. Chị cô cười tươi, nhìn người chụp, ánh mắt tràn đầy trìu mến.

Cô cười...thật buồn.

Mẹ cô, cha cô, chị cô, tất cả những người cô yêu quý, tại sao cứ lần lượt bỏ cô mà đi, để mình cô ở lại?

Để bảo vệ cuộc sống của cô, cái giá ấy, có quá đắt không?

*********************************************************************************

Anh kéo cao cổ áo, bước lên xe bus, trở về nhà sau một ngày làm việc.

Và anh nhìn thấy người con gái ấy.

Mái tóc nâu đỏ dài buông hờ xuống bờ vai. Nụ cười thật buồn... Và khi cô ngước mắt lên, đôi mắt xanh ngọc nhìn thẳng vào anh, làm anh bối rối.

Trong chiều sương ấy, cô gái trước mặt anh thật đẹp, nhưng cũng mong manh như sương khói. Tới mức, anh sợ, nếu mình đưa tay ra, bóng hình kia sẽ nhẹ nhàng tan biến...

Có lẽ là định mệnh... Có lẽ là nhân duyên...

Nhưng dù sao, anh cũng đã tìm thấy cô, trong lúc anh không ngờ tới nhất.

Anh mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh cô. Cửa xe đóng lại, chiếc xe từ từ lăn bánh.

-Này cô gái... Cô là... Shiho Miyano?

*********************************************************************************


Cô quay lại, ngạc nhiên nhìn người con trai bên cạnh mình. Cô khẽ nhíu mày, như đang cố nhớ xem mình đã gặp anh ở đâu...

Và sau khoảng một phút, đôi mày thanh mảnh giãn ra. Ánh mắt cô thoáng qua một tia vui mừng rất lạ.

-Anh là Hakuba?

Anh bật cười:

-Trí nhớ của cô cũng tốt thật đấy, cô Miyano. Ba tháng làm việc cùng nhau, vậy mà cô mất tới... - anh khẽ liếc đồng hồ- một phút và mười tám giây để nhớ ra tôi...

-Cũng ba năm rồi đấy. Vả lại, tôi không có thói quen nhớ những người không liên quan...-Cô nghiêng đầu thách thức, ánh mắt quay lại cuốn album.

Anh mỉm cười. Không khí lại rơi vào yên lặng...

Chiếc xe phanh gấp. Bàn tay cô trượt ra khỏi tấm ảnh, cứa vào phần mép sắc nhọn của cuốn album cũ.

Cô khẽ nhăn mặt. Một vết cắt dài trên đầu ngón tay...

Bỗng một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Anh khẽ chấm một chút bông vào vết thương của cô, rồi băng lại bằng một chiếc urgo nhỏ.

Cô nhìn anh...bất giác thấy ấm lòng. Nhưng khi nhận ra tay mình đang ở trong bàn tay anh, cô lúng túng, rụt lại. Gò má trắng ngần phảng phất nét hồng.

*********************************************************************************

Xe dừng lại. Trời dần tối.

Anh mỉm cười nhìn cô:

-Tôi có thể đưa cô về không?

-Có lẽ là không... Nhưng tôi nợ anh một lời cảm ơn...- Cô giơ ngón tay bị thương lên. Nụ cười ẩn ước như có, như không...

Anh rút ra một tờ giấy, viết nhanh một dòng địa chỉ, đưa cho cô.

-Vậy cô có thể trả luôn vào ngày mai đấy. Tôi muốn mời cô ăn sáng...

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, dứt khoát:

- Cô Miyano, tôi hi vọng cô sẽ tới.

* *******************************************************************************

Cô mỉm cười, nhìn theo bóng chàng trai đang quay bước đi...

Cảm giác rất lạ len lỏi trong cô. Không hẳn vì niềm vui khi gặp người quen nơi xứ lạ, mà còn vì bản thân người con trai đó. Cảm giác khi ở bên người đó...thật ấm áp. Và bình yên đến khó tả.

Hakuba Saguru...

Cô gặp anh, chỉ trong những cuộc họp bàn chiến lược của FBI trước cuộc tấn công cuối cùng vào Tổ chức. Ba tháng làm việc cùng nhau, hai người gần như chẳng nói gì nhiều hơn câu chào xã giao...

Sau khi Tổ chức bị tiêu diệt, cô lại ra đi...

Cô không ngờ, mình sẽ gặp lại anh
.
Có chăng, là nhân duyên...

********************************************************************************

Sáng.

Cô dậy sớm. Và tìm tới nơi chàng trai đó hẹn gặp cô.

Cô dừng chân ở một tiệm coffee nhỏ nhìn ra sông Thames. Cách bài trí cổ điển và trang nhã, tiệm thoáng mát và sạch sẽ.

Cô mỉm cười hài lòng, thầm khen mắt thẩm mĩ của chàng trai đó. Quả thật không tồi. Chọn một vị trí trên cao cạnh cửa sổ, cô nhìn ra xung quanh. Sông Thames sáng sớm mờ mờ dưới làn sương... London, dường như vẫn chưa thức dậy.

Một phần cupcake chocolate và một cốc cappuccino. Vừa thưởng thức vị thanh ngọt của cappuccino, cô vừa chăm chú đọc cuốn sách cũ về Dược thảo tìm thấy trong phòng sách, chờ Hakuba tới.

Bỗng một giọng nói vang lên bên cạnh cô làm cô giật mình, chút nữa sặc ngụm coffee đang nhấp dở:

-Chào cô Miyano...cô đến sớm hơn tôi nghĩ đấy.

Cô quay lại, tặng cho người mới đến ánh mắt sắc lẻm. Anh vẫn cười, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh cô.

Bữa ăn diễn ra trong yên lặng. Không ai mở lời. Mỗi người đều chuyên chú vào việc riêng của mình.

Với hai người trẻ tuổi, sự yên lặng, thường là gượng gạo, do hai người không thể mở lời, hay không thể nói chuyện với nhau. Nhưng, anh và cô dường như hiểu nhau hơn trong sự tĩnh lặng an lành mà cả hai đang tận hưởng. Khoảnh khắc yên bình khi một ngày mới của London bắt đầu, trong sự bình lặng của dòng sông Thames, trong hương coffee ngọt ngào và ấm nóng...

Anh tiếc nuối nhìn đồng hồ, phá vỡ không khí yên lặng:

- Có lẽ giờ tôi phải đi rồi...

Cô ngước mắt lên khỏi cuốn sách, đứng dậy, cười nhẹ đáp:

-Cảm ơn vì bữa sáng, Hakuba. Và... -cô khẽ nháy mắt- con mắt của anh quả thật không tồi đâu...

Anh cũng mỉm cười:

- Nếu vậy, tôi mong sáng mai có thể gặp cô ở đây, cô Miyano.

- Nếu tới sáng mai anh còn sống, thì anh có thể gặp tôi. - Cô cười tươi, đôi mắt ánh lên vẻ vừa thích thú, vừa trêu cợt.

London. Ngày nắng ấm.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét