Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

[Shiho Miyano] Bông tuyết lạnh giữa trời đông





Khuôn mặt xinh xắn nhưng không hề nở nụ cười, có lẽ đó là ấn tượng đầu tiên của tất cả mọi người về cô. Lạnh lùng và bí ẩn.

Nhưng liệu có mấy ai thấu hiểu một tâm hồn ẩn sau vẻ lạnh lùng bí ẩn ấy, để hiểu và yêu cô?

Người con gái đó...người con gái của mùa đông...

Shiho Miyano.

Cô xinh đẹp. Thế nhưng, vẻ đẹp của cô rất khác biệt. Không phải vẻ trong trắng thuần khiết như Ran. Không phải vẻ ngây thơ tinh nghịch như Kazuha... Mái tóc nâu đỏ, đôi mắt sắc sảo tạo cho cô một vẻ đẹp đặc biệt. Đẹp mà cô độc. Đẹp mà lạnh lẽo. Đẹp tới nhói buốt lòng người, như bông tuyết giữa trời đông...

Cô lạnh lùng. Hoa hồng có gai, để bảo vệ cho đóa hoa mỏng mảnh. Vẻ lãnh đạm băng giá của cô cũng chỉ để che đi một tâm hồn nhạy cảm...đã phải chịu quá nhiều tổn thương...

Trong đời Shiho, liệu đã có mấy ngày vui vẻ? Cô bị tước đoạt khỏi những người thân yêu ngay từ nhỏ. Cha, mẹ, và chị gái cô lần lượt bị tổ chức- tổ chức phi nhân tính mà cô đã từng trung thành phục vụ ấy- thủ tiêu tàn nhẫn. Và cuối cùng, chính cô cũng bị bọn chúng truy lùng, săn đuổi như một kẻ tội đồ... Trong hoàn cảnh ấy, cô có hận không? Cô có sợ hãi không? Cô có đau không, Shiho Miyano?

Có...đau lắm chứ... Nhưng cô chôn chặt nỗi đau ấy, nỗi sợ ấy vào tận đáy lòng mình...biến nó thành vẻ lạnh lùng hoàn hảo... Để rồi cô đau mà không biết chia sẻ cùng ai... Để rồi những cơn ác mộng chập chờn hiện về giữa màn đêm, dày vò cô trong từng giấc ngủ... Để rồi, những nụ cười đúng nghĩa dần biến mất trên bờ môi...thay vào đó là những nụ cười buồn...miệng cười mà ánh mắt thẳm sâu vẫn buồn...man mác...

Haibara Ai. Hoa hồng xám. Màu xám... Không phải màu đen như Gin, cũng không phải màu trắng thuần khiết như Ran... Màu xám... Đẹp mà buồn, không lối thoát... Ấm áp, mà vẫn gợi lên cảm giác cô độc, xa xăm...

Bông tuyết sáng lên, lấp lánh, rực rỡ dưới ánh mặt trời...

Bông tuyết nhỏ đem lòng yêu ánh nắng ấm áp ấy...

Một lần...

Để rồi...

Tan chảy...

Cuộc đời Shiho đã bước sang một ngã rẽ khác, tốt đẹp hơn, tươi sáng hơn từ khi gặp Kudo Shinichi...để rồi... anh làm trái tim cô rung động...và để lại cho cô những vết thương...

Shiho...yêu cái tên thám tử ngốc đó mất rồi... Cô yêu, đằm thắm nhưng thầm lặng. Cô tin tưởng anh, xé bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng trước mặt anh để trao gửi giọt nước mắt...đầy đau đớn và phẫn uất... Những cử chỉ tưởng như thoáng qua nhưng ẩn chứa tấm lòng quan tâm sâu sắc. Những câu "nói đùa" tưởng như vu vơ mà đầy hàm ý... Cô yêu rồi, yêu sâu quá rồi...để rồi không thể bước chân ra được nữa...

Cô yêu, hy sinh âm thầm cho anh. Cô ngày ngày nghiên cứu, điều chế thuốc giải APTX 4869 cho 
anh...để anh sớm trở về bên người con gái khác!! Cô sẵn sàng lao mình ra trước họng súng của Vermouth để người anh yêu được an toàn... Cô yêu, thầm lặng nhưng mãnh liệt. Cô hy sinh, âm thầm nhưng cao cả... Shiho, sao cô không hề nghĩ tới những mong muốn ích kỷ cho riêng mình?

Cô yêu, yêu trong dằn vặt và đau khổ. Có đau không, khi trái tim người mình yêu lại luôn hướng về người con gái khác? Cô yêu, nhưng không thể thổ lộ lòng mình.. Shiho, cô sợ làm Ran tổn thương...sợ Kudo thêm khó xử...hay sợ lại làm đau chính mình? Thứ tình cảm mới chớm ấy...đẹp lắm...nhưng tiếng yêu ấy mãi mãi không thể thốt thành lời. Vẫn sẽ vậy, sẽ mãi mãi lặng câm trong một tâm hồn đau khổ...

Dù biết tình yêu ấy được dung dưỡng bởi những vết thương, và có lẽ chỉ đem lại niềm đau, tại sao cô cứ yêu đến hết mình?

Tình yêu không có lỗi. Cô càng không có lỗi. Chỉ là trái tim đi nhầm hướng...và số phận thích trêu ngươi...

Shiho Miyano...tâm hồn mỏng manh ấy đã phải chịu quá nhiều vết thương rồi.

Mong rằng, một ngày nào đó.

Một cơn gió sẽ đem lại sự ấm áp, mát lành cho bông hồng xám...

Chữa lành vết thương lòng cho cô và đem tới cho cô hơi ấm thật sự của tình yêu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét