Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

[Shiho Miyano] Tản mạn một ngày mưa..







Hà Nội đầu mùa hạ... Mưa...

Và không hiểu sao, mỗi khi mưa, tôi lại nhớ về người con gái ấy.

Shiho Miyano.

Ngày đó, tôi đến với Conan, với một tình yêu nguyên sơ nhất của một đứa trẻ: tôi thích những gì được bác Aoyama tô đậm lên... Tôi thích tài năng của Shin, tình cảm trong sáng của Shin và Ran, nhưng tôi lại thờ ơ, vô cảm với những nhân vật trong bóng tối.

Bây giờ, có lẽ tôi đã khác xưa. Rất nhiều. Dần nhận ra, và yêu những góc khuất trong tâm hồn nhân vật. Và cứ như thế, tôi đã dần yêu cô, Shiho Miyano.

Tôi không ở trong hoàn cảnh giống cô, nên tôi chưa từng trải qua những nỗi đau mà cô phải gánh chịu. Vì thế, tôi không muốn dùng từ "đồng cảm" khi nói về cô... Shiho Miyano, cô gái ấy đã phải chịu biết bao đau thương, mất mát: cô đã mất đi cha mẹ, rồi chị gái, và cuối cùng, chính mình cũng bị những chiến hữu truy lùng, thủ tiêu. Trên đời đã có mấy ai có những nỗi mất mát quá lớn như thế? Và sống trong hoàn cảnh tàn khốc như thế, có mấy ai có thể vượt qua nỗi đau, đứng dậy mà bước tiếp? Ấy thế mà, Shiho lại làm được. Shiho mà tôi thích, với tinh thần kiên cường và trái tim mạnh mẽ đã tiếp tục sống, và sống tốt bên những "người bạn" kém cô hơn chục tuổi...

Đọc tới đây, xin bạn đừng nghĩ Shiho là mẫu người siêu nhân mạnh mẽ hay điều gì đó tương tự. Không, Shiho vẫn là một cô gái với tâm hồn nhạy cảm và sâu sắc. Shiho, sống trong những nỗi mất mát quá lớn như thế, cô cũng đau, và sợ hãi lắm chứ! Nhưng, cô không hề yếu đuối. Cô bị bóng tối truy lùng, săn đuổi, nhưng cô không hề dựa dẫm vào ai, càng không muốn liên luỵ tới ai. Cô đau, nhưng cô không hề cho ai biết mình đau... Có lẽ, hình ảnh đẹp nhất về Shiho mà tôi lưu giữ trong trái tim là những giọt nước mắt của cô trên vai chàng thám tử. Những giọt nước mắt lăn dài...cùng những lời oán trách...chứa đầy sự đau đớn, phẫn uất của một cô gái đau khổ và cô độc. Nước mắt chỉ chảy ra trước người mình thực sự tin yêu..Thế nhưng, cô chỉ khóc một lần, chỉ một lần thôi. Cô những muốn quên đi tất cả, sống cuộc đời của một cô nhóc 7 tuổi bình thường, nhưng...không thể được. Những nỗi đau chồng chất, cô chôn chặt dưới đáy lòng mình, trong những cơn ác mộng hàng đêm. Còn lúc vui, cô cũng chỉ khẽ cười,.nụ cười vẫn phảng phất buồn. Tôi thích Shiho, bởi sự âm thầm và kín đáo ấy.

Shiho Miyano, với một quá khứ chìm ngập trong bóng tối, lại có một tâm hồn đẹp đẽ và rực rỡ.  Cô vẫn luôn rung cảm trước những vẻ đẹp của cuộc sống quanh mình. Tôi thật sự rất thích cảnh Shiho đứng lặng ngắm cảnh hoàng hôn. Hoàng hôn cũng như cuộc đời cô vậy, đẹp, nhưng buồn. Da diết. Hay lúc cô gái bé nhỏ thích thú vuốt ve những chú mèo con trong căn nhà kho cũ... Những lúc ấy, Shiho Miyano như quên hết mọi buồn đau quá khứ, trở lại là một cô bé hồn nhiên... Tôi yêu một Shiho nhạy cảm, hồn nhiên như thế. 

Shiho Miyano tôi yêu...luôn là như thế. Lạnh lùng mà nhạy cảm. Và vị tha đến quên mình.

Mưa, liệu mưa có thể rửa trôi hết nỗi buồn trong trái tim bé nhỏ mà mạnh mẽ ấy?

Nhưng dù sao...sau lúc trời mưa vẫn luôn là nắng ấm...

Mong cho có một chàng trai đủ tốt đến với cô, sưởi ấm trái tim băng giá ấy. Mong cho cánh đồng xám ấy không còn ảm đạm nữa mà tràn ngập hơi ấm của tình yêu...

3 nhận xét:

  1. mình cũng rất thích shiho,vậy mà chưa thể viết được những dòng cảm xúc này! phục bạn thật!

    Trả lờiXóa
  2. - Giỏi văn quớ thế *^*

    Trả lờiXóa