Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

[Short Fic] Nhân duyên











Part 1: Quên...

-Cậu thật sự muốn đi sao?- Đôi mắt xanh nhìn vào mắt cô, như dò tìm cảm xúc, hay một biểu hiện của sự đùa cợt. Như chờ câu nói "Đùa thôi" của cô...

-Ừ- Cô trả lời- Tổ chức đã bị tiêu diệt, Nhật Bản cũng không còn gì níu kéo tớ nữa.

Anh yên lặng. Rồi mỉm cười:

-Chúc cậu bình an, Miyano.

Cô cười, đứng dậy. Giọng cô bỗng trầm xuống, nhẹ như làn gió thoảng:

-Ran thế nào rồi?

Một vùng tối thoáng qua đôi mắt màu lam.

-Tốt lên nhiều rồi. Cô ấy sẽ khoẻ lại, sớm thôi.

Cô mỉm cười:

-Cho tớ gửi lời xin lỗi tới Ran. Đi mà không nói gì với cô ấy....

Cô quay lưng, bước đi. Ánh mặt trời rực rỡ.

Có thứ gì đó nhói lên trong lồng ngực.

Tới phút cuối cùng, anh vẫn không giữ cô lại...

Cô không níu kéo nữa. Gặp nhau, là nhân duyên. Nhưng tình cảm thì không thể nào miễn cưỡng.

*********************************************************************************

Máy bay cất cánh. Cô nhìn lại Nhật Bản lần cuối. Nhìn lại nơi đã có quá nhiều kỷ niệm. Cố tìm trường Tiểu học Beika, cố tìm Bệnh viện Trung ương Beika, tìm căn nhà thân thuộc đã cưu mang Haibara Ai suốt ba năm...

Một giọt nước mắt khẽ lăn dài xuống gò má trắng ngần.

Để có ngày hôm nay, cái giá phải trả là quá lớn...

Bác tiến sĩ, và nhiều người, rất nhiều người đã ngã xuống.
Ran thì bị thương-rất nặng, và vừa may mắn thoát khỏi tình trạng nguy kịch. Cô chưa một lần vào thăm Ran. Vì nhìn thấy cô ấy, cô lại nhớ tới chị mình. Cô sợ...

Và sợ phải nhìn thấy anh, thấy ánh mắt anh nhìn cô ấy. Ánh mắt anh chưa một lần dành cho cô...

Và, cô ra đi. Rời xa Nhật Bản. Bỏ lại sau lưng tất cả.

Cô quay đầu. Những cụm mây trắng muốt gần, rất gần, như thể vươn tay ra là có thể chạm lấy.
Tất cả, chấm dứt rồi.

*********************************************************************************

Bruxelles. Chiều xuân.

Một cô gái ngồi trong quán café nhỏ đối diện Quảng Trường Lớn. Mái tóc nâu đỏ dài mượt, được buông trên vai một cách hờ hững. Đôi mắt xanh ngọc sâu thẳm, ánh nhìn nửa như lơ đãng, nửa như chuyên chú.

Cô khẽ nhấp một ngụm Cappuccino. Hương vị trầm ngọt nhẹ nhàng xoa dịu cổ họng cô, cho cô cảm giác dễ chịu và ấm áp trong một ngày xuân châu Âu.

Ngày mai, là ngày cưới của Shinichi Kudo và Ran Mori. Và cô vẫn lang thang ở một góc Bruxelles...

Không phải cô còn vương vấn gì. Chỉ là cô không muốn trở về Nhật Bản. Chưa phải lúc này.

Ba năm rồi.

Ba năm, cô đã đi rất nhiều nơi. Từ London cổ kính, tới Paris hoa lệ, Moscow thanh bình, hay Washington sôi động. Nơi nào có sức quyến rũ đủ để giữ cô ở lại, cô sẽ dừng chân. Một thời gian, vừa đủ để hiểu biết về văn hoá, phong tục ở nơi đó, rồi cô lại đi...

Cô thấy thích cuộc sống tự do và không gò bó như vậy.

Thời gian đầu, quả thật rất khó khăn. Vẫn là những cơn ác mộng ám ảnh hằng đêm. Là nỗi nhớ không tên chợt ùa về.

Nhớ. Rất nhớ.

Có những lúc, cô đã muốn quay trở về Nhật Bản, để được gần anh, hay nhìn anh từ xa...

Để rồi đến sáng, cô lại mỉm cười, tiếp tục chuyến đi dài bất tận.

*********************************************************************************

Một năm... Hai năm...

Chỉ là có thể nói chuyện với con người ấy qua e-mail và điện thoại mà lòng hoàn toàn thanh thản.

Chỉ là, nỗi nhớ vơi dần đi...

Chỉ là, trong tim, một bóng hình đã thôi khắc khoải.

*********************************************************************************

Cô mỉm cười.

Ran đã khoẻ lên, từng ngày. Mặc dù chấn thương nặng khiến cô không thể tiếp tục thi đấu Karate được nữa, nhưng giờ, đã có một kẻ ngốc luôn ở bên cô ấy, thương yêu, chăm sóc và bảo vệ cô ấy.

Đội thám tử nhí, sau khi cả Conan Edogawa và Ai Haibara cùng "chuyển nhà", cũng không còn gặp nhiều án mạng nữa. Nhưng có lẽ như thế sẽ tốt hơn cho chúng.

Sau khi những đau thương dần qua đi, ai cũng sẽ hướng về hạnh phúc và tương lai tươi sáng...
Cô rút chiếc smartphone. Nhắn một dòng tin ngắn, và gửi đi.

"Quà cưới sẽ gửi tới sau. Chúc cậu và Ran hạnh phúc".

Cô khẽ cười, lên kế hoạch cho điểm đến tiếp theo...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét