Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013

[Short Fic] Nhân duyên


Author: thuy97 aka Milky aka H2O chan...whatever you want ~.

Disclaimer : nhân vật là của bác Ao, nguyên tác cũng là của bác Ao, nhưng fic này là của mình ~.

Genre: Romance, Friendship.

Rating: K+.

Pairing: Hakuba Saguru + Shiho Miyano.

Status: Complete.


Chapters:

Part 1: Quên
Part 2: Gặp lại
Part 3: Bình yên
Part 4: Ấm áp
Anfu's preview
*feeling senpai noticed me TvT*

[Two shot] Beside and Behind you..







Author: Milky.

Genre: Angst.

Rating: K.

Characters: Ran Mori, Shiho Miyano.

Summary:
Ở bên anh có hai người con gái...
Cô là người sát cánh bên anh...
Còn cô...luôn là người đứng sau anh...



Part 1: Ran Mori

Part 2: Shiho Miyano



Nhân duyên, part 4







London, ngày tuyết rơi. Những bông hoa tuyết trắng muốt, tung bay nhè nhẹ trong không khí, trước khi nghiêng mình đáp xuống đất.

London, dù giữa những ngày đông, vẫn thật yên bình.

Shiho khẽ thu mình vào sâu hơn trong chiếc áo bông. Cô đã đi qua khắp những nước châu Âu, nhiều vùng có khí hậu khắc nghiệt hơn cả Anh Quốc, nhưng cô vẫn thấy cái lạnh của London rất riêng...

Cô nghiêng đầu, nhìn những bông hoa tuyết. Cô thích tuyết. Thích cảm giác như cả thế giới chỉ tuyền một màu trắng muốt. Thích cảm giác đưa tay ra bắt những bông hoa tuyết. Thích cả cảm giác tận hưởng hơi ấm giữa tiết trời lạnh buốt...

Cô khẽ nhấp môi. Ly cappuccino nóng ấm. Ngọt và thanh. Anh thích uống cà phê đen. Không đường, không sữa. Cô cũng từng uống thử. Khẽ nhăn mặt vì đắng, nhưng đọng lại trong cổ họng là dư vị ngọt ngào bất tận...

Cô đưa mắt nhìn đồng hồ. Muộn mười lăm phút. Anh vẫn chưa tới.

Đôi mày thanh tú khẽ cau lại. Từ ngày quen cô, anh chưa từng đến muộn mà không thông báo... Trừ khi...

Thứ linh cảm bất an dậy lên trong lòng. Cô khẽ cắn môi. Tay cô lướt nhẹ trên màn hình điện thoại.

Không có tín hiệu. Anh không có thói quen tắt máy như vậy...

Cô bấm một dãy số khác. Một lát sau, có người nhấc máy. Giọng người phụ nữ trung niên phúc hậu vang lên từ đầu dây bên kia.

-Nhà Hakuba xin nghe.

-Tôi muốn gặp thám tử Saguru- Cô lơ đãng khuấy ly cà phê trong tay, cố làm dịu đi thứ linh cảm đang trỗi dậy.

Một tiếng thở dài vang lên. Giọng người phụ nữ bất thần trở nên nặng nề.

-Cậu chủ Saguru bị ám sát sáng nay, hiện giờ đang ở trong bệnh viện... Cô không biết sao?

Chiếc điện thoại chút nữa tuột khỏi tay Shiho, rơi xuống đất.

***********************************************************************************

Shiho đứng bên cửa phòng bệnh, đưa mắt nhìn vào bên trong.

Ánh đèn nhợt nhạt chiếu xuống gương mặt tái xanh của anh, xuống mái tóc nâu vàng, xuống đôi mắt nhắm nghiền đau đớn. Chưa bao giờ cô thấy anh tiều tuỵ và mệt mỏi đến vậy.

Cô khẽ cắn môi. Một thứ cảm xúc lạ chợt trào lên. Phức tạp. Hỗn loạn. Như là xót xa. Như là lo lắng. Như là...

***********************************************************************************

Saguru cựa mình, mở mắt. Anh đưa mắt nhìn quanh. Phòng bệnh trắng toát. Ừ, có lẽ anh lại thoát chết...một lần nữa...

Bỗng, ánh mắt anh bắt gặp một đôi mắt khác. Đôi mắt xanh lục, sâu thẳm, khó dò, phảng phất nét lo âu.

Anh nhìn thấy cô. Mái tóc nâu đỏ dài chấm lưng, phủ một làn tuyết mỏng.

Anh khẽ cau mày, nhưng lòng lại rộn lên. Ấm...

-Cô không mang theo ô sao, Miyano-san?

Đôi môi Shiho hơi tái đi vì lạnh. Cô khẽ rùng mình. Tuyết, tan chảy thành nước, chảy xuống mái tóc cô, thấm vào trong làn áo. Lạnh buốt.

Cô nhún vai, bước vào phòng. Có lẽ, không nên nói cho anh biết, cô vội vã tới đây như thế nào...

************************************************************************************


-Mừng anh xuất viện, Hakuba- Cô nhìn anh, cười nhẹ.

Saguru mỉm cười đáp lại. Thực ra thì, anh cũng không muốn xuất viện sớm như thế này. Anh muốn tận hưởng thêm cảm giác được Shiho chăm sóc. Nhẹ nhàng. Nhưng làm tim anh loạn nhịp...

Anh bước tới gần cô. Vòng tay anh ôm hờ lấy người cô, rồi nhanh chóng buông ra. Chỉ một cái ôm của bạn bè, không hơn.

Anh thật sự rất muốn siết chặt lấy cô. Ấm, thật sự cô rất ấm...và ngọt, làm anh không nỡ buông rời...

Anh chợt thấy cô hơi đỏ mặt. Thoáng ngẩn người. Cô như vậy, trông càng xinh đẹp...

Anh mỉm cười.

-Hôm nay chúng ta có thể tới nhà cô không, Miyano-san?

***********************************************************************************



Shiho và Saguru dừng trước cổng một ngôi nhà lớn, cổ kính. Cô mở cửa, bật đèn, khẽ nhún vai:

-Đây là nhà tôi. Mời vào.

Anh đưa mắt nhìn quanh. Căn nhà lớn, nhưng ít đồ đạc, và có vẻ gì đó trống trải. Ánh sáng vàng ấm áp, phần nào đó xua đi cảm giác lạnh vắng.Nội thất bày biện gọn gàng, trang nhã. Tone màu trầm...

Căn nhà này, quả thật thể hiện đúng gu thẩm mỹ của chủ nhân. Anh khẽ cười, nhẹ nhàng bước vào, đặt chiếc hộp lớn trên tay xuống bàn.

Shiho ngồi xuống bên cạnh anh, tò mò đưa mắt nhìn chiếc hộp. Nhưng cô không hỏi. Nếu anh muốn cho cô biết, anh sẽ tự nói.

-Miyano-san, mở ra đi.- Chừng như đoán được suy nghĩ của cô, anh lên tiếng, mỉm cười thích thú.

Shiho đưa tay, mở nắp hộp. Giữa những lớp chăn bông dày và mềm, một chú mèo con say sưa ngủ. Bộ lông mềm, trắng muốt.


Anh mỉm cười.

-Quà cảm ơn, vì đã chăm sóc tôi suốt những ngày vừa qua.

Cô lơ đãng xoa đầu chú mèo. Nó mở choàng mắt ra, đôi mắt xanh biếc nhìn cô, rồi lại lim dim cuộn tròn mình lại, rúc đầu vào tấm chăn, tiếp tục ngủ.

-Nếu cô có việc gì- Anh cười- Tôi sẽ giúp cô chăm sóc nó.

Cô nhìn anh. Đôi mắt nâu nhìn cô chăm chú. Sóng sánh một thứ cảm xúc khó gọi tên.

Cô chợt thấy, trái tim mình ấm lại. Như có gì đó vừa tan chảy. Ngọt ngào...

***********************************************************************************

Saguru nhìn ra ngoài. Tuyết rơi càng lúc càng dày. Trời tối hẳn. Anh thật sự không muốn về, nhưng...

Như đoán được suy nghĩ của anh, Shiho lơ đãng nói:

-Tuyết rơi dày quá. Hôm nay anh ở lại đây đi...

Anh ngạc nhiên nhìn cô. Không rõ vì ánh lửa, ánh đèn hay vì lý do nào khác, anh thấy gò má cô đỏ bừng.

Bữa tối diễn ra bên chiếc lò sưởi kiểu cổ. Saguru nhìn cô. Dưới ánh đèn, đôi mắt của cô lấp lánh niềm vui thích, nhìn chú mèo nhỏ liếm xong bát sữa, chui vào lòng cô, khẽ kêu lên thoả mãn. Cô dụi mặt mình vào đầu chú mèo, cười tươi. Nụ cười làm anh nín thở.

Anh mỉm cười. Shiho những lúc này, hồn nhiên như một đứa trẻ. Mà không...anh cảm thấy cô giống hệt một con mèo.


************************************************************************************

Saguru khẽ thở nhẹ.

Trong lòng anh, chú mèo trắng- đang cuộn tròn lại, ngủ say sưa.


Cô chủ của nó tựa đầu vào vai anh, thiếp đi.

Mùi hương ngọt ngào của cô nhẹ nhàng, phảng phất. Mái tóc nâu đỏ của cô phủ lên bờ vai anh. Anh đưa tay, mân mê lọn tóc của cô. Thật mềm...

Tim anh đập rộn lên, cơ hồ muốn nhảy tung khỏi lồng ngực. Cô chưa bao giờ gần anh như thế này...

Anh đặt chú mèo xuống ghế. Chú mèo nhỏ vươn người đứng dậy, chớp mắt, nhìn theo Saguru nhẹ nhàng gỡ đầu Shiho ra khỏi vai mình, bế cô về phòng.

Chú nhẹ nhàng nhảy xuống, chui vào phòng Shiho, dụi đầu vào cánh tay cô, rồi tựa vào người cô, lười biếng cuộn tròn mình lại. Ấm...

Saguru chăm chú nhìn cô. Đôi mắt xanh màu lục ngọc nhắm lại. Cánh môi đỏ hé mở. Trông cô ngủ, yên lành và thanh thản.

Anh mỉm cười, nhìn cô, thật lâu. Anh có thể ngắm cô ngủ thế này, mãi mãi...

Nhè nhẹ kéo tấm chăn lên cho cô, anh bước ra khỏi phòng.

Shiho chỉ nhớ, có một vòng tay ấm, rất ấm, ôm lấy cô... Khẽ mỉm cười trong giấc ngủ. Lâu lắm rồi, trong đêm lạnh, cô không còn cảm giác mình chỉ có một mình.


***********************************************************************************

Sáng sớm.

Saguru bị đánh thức bởi mùi hương cà phê ngọt ngào.

Anh bước vào bếp. Trên bàn, những món ăn sáng bày biện ngon lành. Shiho đứng đó, mái tóc nâu đỏ vấn cao...

Từ bao lâu rồi, anh mới có cảm giác ấm áp như thế này? Giống như...một gia đình...

Anh khẽ lắc đầu, xua đi suy nghĩ vừa hiện lên trong tâm trí. Ừ, trong một phút thoáng qua, anh đã muốn, rất muốn...cô và anh, trở thành một gia đình.

Shiho quay lại, nhìn anh:

-Tối qua, thật xin lỗi.

Anh khẽ lắc đầu, mỉm cười.

**********************************************************************************

Mười sáu tháng Một.

Shiho lơ đãng vuốt ve chú mèo nhỏ, nhìn Saguru hào hứng cắm những ngọn nến nhỏ lên chiếc bánh sinh nhật.
Cô khẽ cười. Hình như, từ năm bảy tuổi, từ khi Tổ chức gửi cô sang Mỹ, cô luôn đón sinh nhật, một mình. Rất lâu rồi...cô đã quen cảm giác tự chúc mừng chính mình, trong đêm vắng. Sinh nhật cô, năm nào cũng vào đúng mùa tuyết rơi...như đêm chị cô đi...

Cô lắc đầu. Bỗng thấy đôi mắt nâu chocolate của anh nhìn sâu vào đáy mắt cô.

-Ước một điều đi, Miyano-san.

Cô bật cười:

-Anh tin à?

Anh khẽ nhún vai. Cô quay lại, nhắm mắt.

"Ước gì...mọi thứ luôn bình yên như thế này..."

Khẽ cắn môi. Tự đáy lòng, cô mong biết bao điều này thành sự thật. Nhưng cô biết, có lẽ, chỉ một lát nữa thôi, chính cô sẽ phá vỡ sự bình yên ấy.



Shiho ôm chặt chú mèo vào lòng. Cô dụi đầu vào bộ lông mềm, cố tìm chút hơi ấm... Siết chặt. Cô ngẩng đầu lên, bình thản:

-Hakuba-san, giả dụ nhé, nếu giờ tôi muốn đi khỏi London, anh có giữ tôi lại không?

Im lặng.

Cô khẽ cúi đầu, cố nén tiếng thở dài. Vùi mặt vào bộ lông trắng muốt của chú mèo, cô chợt thấy lạnh. Rất lạnh.

Cô biết thứ tình cảm mình dành cho anh. Nhẹ nhàng, từng chút một, cô dần dần nhận ra... Anh với cô, không chỉ đơn thuần là bạn bè nữa.

Ngọt ngào hơn, phức tạp hơn... Cảm giác mà biết bao lâu nay, cô đã quên...

Cô sợ thứ tình cảm ấy. Như chị cô, tới chết vẫn hướng về người đó. Như cô, đã một lần vì nó mà tổn thương quá nhiều...

Một lần, với cô, là quá đủ rồi.

Cô những muốn tránh mặt anh, nhưng không thể. Anh quá ấm áp, quá ngọt ngào. Những cử chỉ quan tâm, nhẹ nhàng, từng chút một...

Anh ấm, tới nỗi cô không nỡ buông rời. Tới mức, cô muốn ích kỷ, muốn giữ anh cho riêng mình. Giữ cho mình hơi ấm ấy. Ngọt ngào ấy. Bình yên ấy...

Mâu thuẫn. Rối loạn.

Cô khẽ cười buồn. Chỉ cần anh nói không, cô sẽ ra đi. London, anh, và chú mèo trắng, cô sẽ chôn chặt trong hồi ức. Mảnh hồi ức đẹp nhất trong đời...

***********************************************************************************

Saguru nhìn cô. Mái tóc nâu đỏ xoã xuống, che khuất chú mèo, che khuất cả gương mặt cô.

Hồi lâu, anh nghe giọng cô. Lạnh, nhưng...có gì đó như vỡ ra, nghẹn lại:

-Đùa thôi, anh đừng bận tâm.

Anh nhìn cô, chăm chú. Rất lâu. Anh biết, cô không đùa.

Chỉ là...anh muốn cô ở đây, bên anh, bên London bình yên, mãi mãi. Nhưng anh không cho phép mình ích kỷ...

Anh nhắm mắt. Có lẽ, đã tới lúc, anh nên thành thật với cảm xúc của mình. Anh không muốn để vụt mất cô, một lần nữa. Dù sau đó, có ra sao cũng được...

Anh nói, chậm rãi, rõ ràng từng tiếng:

-Có. Vì tôi không muốn mất cô thêm lần nữa.

Saguru nói, nhẹ nhàng, rõ ràng, nhưng Shiho nghe như phảng phất, như xa, rất xa...

Có thứ gì đó như chao đảo.

Bàn tay anh nhẹ tìm đến bàn tay cô. Anh gỡ những ngón tay đang đông cứng của cô, nhẹ nhàng đặt bàn tay mình vào đó. Ấm áp. Còn tay cô thì lạnh, rất lạnh.

Giọng anh tiếp tục vang lên. Có gì đó khẩn trương, hồi hộp nhưng lại dịu dàng, cẩn trọng:

-Miyano-san, giả dụ thôi nhé, nếu tôi nói rằng tôi yêu cô, cô sẽ ở lại chứ?

Im lặng. Cô chợt ngẩng đầu lên. Những ngón tay lỏng ra, cô đan chúng vào những ngón tay của anh, siết chặt. Đôi mắt xanh ngọc bừng sáng, lấp lánh một thứ tình cảm khó gọi tên.

Nụ cười hé nở.

-Anh có tin vào nhân duyên không?- Cô lơ đãng hỏi.

Nhân duyên...trước đây, anh vốn không tin, nhưng giờ thì khác. Có lẽ, số mệnh đã để anh gặp cô lần đầu tiên ấy. Để anh tìm thấy cô, giữa một biển người. Đưa cô đến với anh, và để bàn tay cô lồng vào bàn tay anh, như bây giờ...

-Có- Anh mỉm cười- Miyano-san...

-Gọi tôi là Shiho- Giọng cô thoảng nhẹ, như có, như không.

Cô quay sang nhìn anh, mỉm cười. Đôi mắt nâu sóng sánh.

Ngoài kia, những bông hoa tuyết trắng muốt vẫn nhẹ rơi...

Bình yên...


~End~