Thứ Năm, 23 tháng 7, 2015

[Oneshot Dịch] Tạm biệt, Okita Sougo.


Original title: Goodbye, Okita Sougo.

Original Work: Goodbye, Okita Sougo

Author: b2utycrystall

Rate: K.

Genre: Romance, Hurt/Comfort.

Pairing: Okita Sougo x Kagura.

Status: Complete.

Disclaimer: Gintama thuộc về lão Khỉ già sadist, toàn bộ ý tưởng và bản quyền thuộc về người viết, người dịch sở hữu bản dịch.
Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả. Làm ơn đừng repost, hay mang ra khỏi blog.

Dựa theo chap 550 của Gintama.


****
~Tạm biệt, Okita Sougo~





Cô nhấm nháp miếng Sukonbu. Ngồi trên băng ghế thường ngày trong công viên dưới tán cây, chân khẽ đung đưa, ngẫu hứng và hỗn loạn. Làn gió thổi nhẹ, mơn man dịu dàng trên làn da tái nhợt. Có cảm giác như, ở phường Kabuki hôm nay, chỉ là một ngày bình thường.
Chỉ trừ một điều, mọi thứ, thật sự, chẳng chút bình yên.
Cuộc tấn công lên Đảo Địa ngục đã kết thúc ba ngày trước đó, với vô số sinh mạng, của cả đồng đội, lẫn kẻ thù. Với cái chết của Sasaki Isaburou. Nói thật lòng, tới tận phút cuối cùng, cô vẫn cảm thấy không biết nên đặt Sasaki về phe nào... Thở dài, lần thứ một trăm trong ngày.
Tại sao, mọi thứ lại trở thành như vậy?
Kể cả khi bây giờ đang là buổi trưa, khi lũ trẻ háo hức chơi đùa, khi những người cảnh sát tiếp tục làm việc không ngơi nghỉ, những con phố nơi đây, cũng không còn an toàn nữa. Mối nguy không phải đến từ những Chí sĩ Nhương Di, cũng chẳng phải từ chính phủ.
Kagura nghiền ngẫm thứ sắc xanh phủ kín chung quanh, và nghĩ thầm, rằng khung cảnh thanh bình trước mắt cô đây, chỉ là sự yên bình ngắn ngủi trước cơn bão lớn. Chẳng còn bao lâu nữa, tất cả, sẽ chìm trong biển lửa.
Mặc cho nỗi buồn về cuộc tắm máu kinh hoàng sắp diễn ra, một chút thay đổi xung quanh làm cô dịu lại trong chốc lát.
“Shinsengumi vừa bị giải thể, và có vẻ như các ngươi thành chuyên gia bám đuôi như lão khỉ đột đó rồi” Đôi mắt xanh dương chầm chậm mở ra, chạm phải ánh mắt đỏ như lửa cháy.
“Sadist”
Từ phía sau băng ghế, anh nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười “Ta chẳng đủ lông lá để làm một con Khỉ đột, đặc biệt là ở m*ng, nhỏ Tàu. Chứ không phải là do ngươi quá dễ thấy hay sao? Còn dám đổ lỗi cho ta là kẻ bám đuôi nữa”.
Thường thì, những lời của anh là dấu hiệu bắt đầu của một trận khẩu chiến dữ dội, nhưng cả hai người đều biết, hôm nay không thích hợp. Cô thở dài, hơi dịch sang một bên, nhường chỗ cho Okita trên băng ghế. Anh ngồi phịch xuống, nhận lấy miếng Sukonbu cô mời, và đưa vào miệng.
“A, ta đã nghĩ rằng chẳng thứ gì có mùi vị tệ hơn cái thứ màu vàng vàng chết người trông như c*t của Hijikata cơ đấy”
“Ngậm miệng lại, Sadist! Sao ngươi dám báng bổ quà tặng của Chúa ban?”
Im lặng. Họ chỉ ngồi đó. Như mọi khi, họ cãi nhau vài câu vặt vãnh, nhưng bầu không khí lại thật nặng nề. Vì một sự thật mà cả hai đều biết.
Biết rằng, anh tới đây để gửi tiếng biệt ly.
“Nobume có đi cùng các ngươi không?”
“Tất nhiên. Cô ta muốn trả thù.”
“Có lẽ ta cũng như vậy, nếu đó là Gin chan…bị giết” Lại là một khoảng lặng giữa hai người. Cô hơi dịch người, có chút không thoải mái, tự hỏi rằng tại sao mọi thứ lại thành ra như bây giờ. Bất thần, cô cảm thấy sức nặng đè trên vai phải, những sợi tóc nâu vàng lướt qua làn da. Hơi lui lại, cô quay người nhìn anh “Sad…”
“Một chút thôi”. Cô sững lại. “Chỉ một chút thôi, để yên cho ta dựa, được không?” Cô yên lặng.
Vì biết rằng, dẫu chẳng ai muốn tin, nhưng họ biết, đây có thể là lần gặp mặt cuối cùng.
Bản năng tự nhiên của một Yato không cho phép cô rơi lệ. Nhưng chỉ trong chốc lát đó, Kagura cảm thấy khóe mắt nóng lên. “Are?” Giọng nói như vang lên từ sâu trong tâm tưởng “Chuyện gì đang diễn ra thế nhỉ? Mình ốm rồi đúng không? Tại sao bỗng dưng…ngực mình lại đau nhói thế này?”
Cô căm ghét nó. Căm ghét tất cả mọi thứ đã diễn ra. Căm ghét cả sự thật rằng, Khỉ đột và mọi người sẽ phải ra đi.
Căm ghét sự thật rằng, người con trai cô ghét cay ghét đắng, Okita Sougo, phải ra đi, và có thể sẽ chẳng bao giờ quay lại.
“Ê, nhỏ Tàu. Tại sao ngươi run dữ vậy?” Anh biết, nhưng anh vẫn lên tiếng hỏi. Không biết nên nói gì, và cũng không chịu nổi sự im lặng giữa hai người.
“Nhớ giữ mình, đồ khốn”. Một lời nguyện cầu.
“Ta sẽ sống đến ngày ta đánh gục ngươi”. Một lời hứa hẹn. Trống rỗng.
“Được” Một sự cầu xin.
Anh nhấc đầu mình lên, quay đi, không nhìn cô. Kagura chỉ nhìn chăm chăm vào bàn tay đang nắm chặt.
“Gặp lại sau, nhỏ Tàu”
“A, gặp lại sau, Sadist”
Anh quay đi, không hề nhìn lại một lần. Vì anh biết, chỉ cần ngoái lại, ra đi sẽ còn khó khăn hơn nữa. Một giọt nước mắt lăn dài trên má. Đến tận phút cuối cùng, anh vẫn không thể nói thành lời.
Cô nghe tiếng bước chân nhỏ dần, nhỏ dần, khi họ ngày càng xa cách. Cô muốn nhìn anh, nhưng toàn thân như đông cứng lại. Đến khi anh ra đi, câu nói ấy, cô vẫn không thể thốt nên lời.
Ta, yêu ngươi.

~End~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét