Thứ Hai, 20 tháng 7, 2015

Chapter 2


Chapter 2



Yamazaki đang thả bước tới cửa hàng tiện lợi gần đó khi người đồng sự bị Abuto đè dẹp lép. Anh cần chuẩn bị công tác hậu cần cho thật tốt. Và…đoán đúng rồi, anh đi mua anpan đó. Hi vọng là người ta chưa bán hết. Hôm nay anh tuần tra cùng Okita ở nơi mà ai-cũng-biết-là-chỗ-nào-đấy, phường Kabuki. Muốn sống thì tốt hơn hết phải trữ thật nhiều anpan bên mình, nếu không thì, 100% lũ điên  ở phường Kabuki này sẽ nhào vào ăn tươi nuốt sống anh trước khi Okita quay về.

Mà nói thật thì, bây giờ anh nghĩ anh cần mua thêm hai gói lớn anpan nữa. Một gói nhét ở cốp xe cảnh sát, và một gói nhét bên cạnh tay lái. Như thế thì lúc cần thiết sẽ dễ lấy hơn, hiệu quả cứu viện chắc chắn tốt hơn.

Ờ, hẳn là anh sẽ làm như thế. Nhưng mà hai khẩu Bazooka dự phòng của Okita thì ném trong cốp xe, và mớ đạn siêu vĩ đại của nó chiếm gần hết toàn bộ không gian trong xe rồi. Bây giờ thì chiếc xe cảnh sát là nguyên một trái bom di động. Cơ mà ít nhất là thằng sếp anh không mang theo khẩu Bazooka siêu khủng bố của hắn, khẩu súng với cái tên dài dằng dặc mà Yamazaki muôn đời không nhớ nổi. Kiểu kiểu như “khẩu-bazooka-thần-thánh-chỉ-để-giết-con-bé-Yato-tên-là-Kagura” hay đại loại thế.

Okita luôn luôn ôm ấp vuốt ve nó và nở nụ cười ác quỷ, nói không biết bao nhiêu lần là hắn ta muốn dùng em nó đến ngứa ngáy cả người rồi. Và rồi hắn ta cắt bìa thành hình một cô gái với hai búi tóc nhỏ mỗi bên đầu, mặc váy bó sát màu đỏ, sau đó bắn nó tan tành thành từng mảnh từ khoảng cách 50m thay cho việc tập ngắm hàng ngày.

Để anpan ở đâu bây giờ nhỉ? Đây quả là một vấn đề nan giải. Khi nhìn lại chiếc xe cảnh sát, Yamazaki nảy ra một ý. Nhưng khi anh vừa định chia sẻ phát kiến với sếp mình thì phát hiện ra hắn ta bất tỉnh từ đời nào rồi, và bị-đè-bên-dưới một người đàn ông lạ. Và dù cho cố hết sức thì Yamazaki cũng chỉ nhồi được Okita vào trong xe, vừa khít. Và bây giờ thì hẳn là chẳng còn tí chỗ trống nào trong xe nữa.

Đó là lý do tại sao, khi Yamazaki trở về trụ sở Tân Đảng vác theo khối-Okita-bẹp-dí, trên nóc chiếc xe cảnh sát còn được buộc thêm hai túi anpan cỡ lớn. Và Tân Đảng trở thành trò cười trong ngày của người dân phường Kabuki ngày hôm đó. Đó là lý do Hijikata gần như phát điên lên và bắt Yamazaki mổ bụng tự sát. Và đó là lý do tại sao, Yamazaki Sagaru, mất việc.

Và đó là lý do tại sao khi Kondou bước vào phòng họp Tân Đảng, đập vào mắt anh là cảnh người người ra sức nhồi nhét Anpan-toàn bộ chỗ anpan Yamazaki đã mua mà không được hưởng vì bỗng dung bị đuổi việc. Hijikata phết đầy mayonnaise lên chiếc bánh của mình, và bắt mọi người làm theo.

Đó là lý do tại sao, ngày hôm đó toàn bộ Tân Đảng rủ nhau nhập viện. Một người bị KO trong tình trạng toàn thân thâm tím và vài chiếc xương sườn bị gãy. Hội còn lại thì đau quặn từ ruột đến gan. Và đặc biệt nghiêm trọng là ngộ độc thực phẩm.

Tất cả mọi người trong Tân Đảng, chỉ trừ Hijikata, người đã luyện thành Thiết Dạ Thần Công, hay còn gọi là Dạ dày sắt thép, nhờ ăn mayo suốt ngày suốt tháng.

Và cũng dễ hiều thôi, khi mà chẳng có ai ngăn Kamui và Kagura lại khi hai người chuyển chiến trường đến vách đá ven bờ biển. Họ bắt đầu choảng nhau ở một vách đá, tình cờ và bất ngờ thay, lại là nơi Shinpachi gặp Kyubei ngày nào (*). Và ngay sau đó nhìn cũng biết hai người đang nhăm nhe hất văng đối phương xuống biển sâu gầm ghè cuộn sóng. Cả hai người đều đang cầm ô, nhưng Kagura đã mất lợi thế quan trọng nhất của mình, trời bỗng âm u đúng lúc không nên nhất.

(*) Cho những bạn không hiểu, bạn hãy nhớ lại arc Timeskip aka 2 năm sau... =)))

Kagura dần dần lùi lại, gần bờ vực hơn nữa. Kamui liên tiếp trút xuống cô bé những cú đánh mạnh và nhanh như chớp, làm cô phải cố hết sức mới đỡ được. Cố gắng lật ngược tình thế, Kagura nhảy bật lên khỏi gờ núi, nhảy qua đầu Kamui, và tóm lấy Gintoki.

Gintoki, thanh niên vừa gọi Tân Đảng “lết xác đến đây ngay” nhưng trăm lần như một bị chọc điên bởi tiếng của Okita trong hộp thư trả lời tự động, cứ như thế bị lôi vào vòng chiến và bị ném thẳng vào đầu Kamui một cách đẹp mắt.

“Này, này, khoan, anh mày không phải vũ kh…”

Kamui tiếp tục bị ăn đập, và Gintoki tiếp tục bị trưng dụng làm vũ khí.

Và rồi Kagura quăng Gintoki ra sau vai, và đâm bổ vào Kamui. Gintoki, gần như đã mất ý thức và máu mũi văng tung tóe, cũng kịp đem Shinpachi ra làm đệm lót khi tiếp đất. Anh chỉ bị chấn động nhẹ, còn thánh nhọ của năm Shinpachi hình như bị trật một bên vai.

Trước khi ngất đi, Shinpachi nghe văng vẳng đâu đây tiếng “bíp” và tiếng Okita từ cuộc gọi cuối cùng của Gintoki.

“Rất tiếc, nhưng có vẻ như bây giờ Tân Đảng chẳng có ma nào rảnh lết xác lại đây nghe điện thoại đâu. Ai đấy sau khi nghe xong tin nhắn này thì làm ơn chết đi giùm cái, cơ mà nếu bố già Matsudaira mà phát hiện hội này trốn việc, Tân Đảng sẽ bị đình chỉ cả nút, và anh thề anh sẽ móc mắt thằng nào bép xép đem đi làm dango, okay? Nếu không đủ điều kiện tự sát thì hãy gọi số này XXX-XX-XXXX mua thuốc độc, hoặc XXX-XXXX-XXXX mua súng được khuyến mãi nguyên băng đạn số lượng có hạn, giá 6000 yên. Cảm ơn, chúc một ngày tốt lành.”

Và đó là khi ý thức Shinpachi rời khỏi thân thể, đi tới một nơi rất xa…

Cậu ngất xỉu.

Kamui đã ném chiếc ô đã hết đạn qua một bên để rảnh cả hai tay, và giờ phát hiện ra, đó là một sai lầm. Nhưng không nghiêm trọng đến mức phá hỏng cả trận chiến. Kagura lại kiềm chặt anh lần nữa. Bây giờ con bé có thể đấm anh hay giật ăng ten của anh tùy thích. Chiếc ô của cô bé cũng đã bị ném qua một bên, và bị thủng một lỗ lớn do cú đấm của Kamui. Cô không còn vũ khí gì khác trừ nắm đấm và có vẻ như chúng cũng chẳng ảnh hưởng nhiều lắm đến vua Yato. Anh thừa sức lãnh đủ mọi đòn của con bé.

Và rồi bi của vua Yato bị đạp trúng. Vậy đó.

Trong khoảnh khắc Kamui nhìn thấy sao bay phấp phới trên đầu, nhưng gần như ngay lập tức tầm nhìn trở lại rõ ràng. Anh đã từng trúng đòn nặng hơn nhiều, nhưng không phải là vào chỗ hiểm và chỗ yếu như bây giờ. Vẫn còn chịu được.

Bây giờ, quý ngài Yato lịch thiệp hẳn là không cần kiềm với chế gì nữa hết, cứ thẳng tay mà kết thúc, dạy cho con nhóc này bài học nhớ đời.

Nơi khóe mắt, Kamui phát hiện ánh bạc lóe lên. Ở đâu thế nhỉ? Làm thế quái nào mà.. Theo phản xạ, Kamui bật mạnh về phía sau, đủ xa để giữ mạng, nhưng rất tiếc, không đủ để bảo đảm sự an toàn của mái tóc thân yêu.

Và Kagura đã xắt lát ăng ten của Kamui bằng kiếm của Gintoki như vậy đó. Khuôn mặt Gintoki ngay lập tức chẳng còn sắc máu.

Con bé đó, nó có thù hằn mấy kiếp với tóc của anh nó hả? Con bé thật sự định biến anh nó thành lão thầy chùa như ông già nó hay sao? Thằng nhóc sẽ không thành thầy chùa thật đấy chứ?

Trong khi Vua Yato còn đang luống cuống, Kagura bất thần tấn công. Thanh kiếm trượt trên xương sườn Kamui. Mắt anh mở to, đồng tử nở rộng vì kinh ngạc.

Con bé đã làm cách nào? Và từ lúc nào? A, hẳn là con bé đã giật nó khỏi hông hắn khi ném hắn vào đầu ta. Làm như thế thì tầm mắt ta sẽ bị quả đầu quắn ấy cản trở và vẫn sẽ nghĩ là con bé không có vũ khí trong tay. Con bé đã mạnh hơn nhiều. Cảm giác đấu với nó…giống hệt hồi nó còn bốn tuổi ấy.

Kagura đứng cách anh trai mình khoảng một mét rưỡi, trong tay còn cầm thanh kiếm gỗ đẫm máu. Kamui ôm lấy xương sườn. Và rồi anh ngẩng đầu lên, mỉm cười. Nhanh đến mức không ai kịp nhìn thấy, và nhanh đến mức ít người nghĩ tới, anh đâm mạnh vào Kagura, làm cô bé bay về phía bờ vực thêm lần nữa. Thanh kiếm của Gintoki bị quăng sang một bên, gần như rơi xuống biển nếu không có một bàn tay nắm lại.

“Cục Cảnh sát Vũ trang Tân Đảng, cục phó Hijikata. Dừng chiến, bình tĩnh lại và đưa hai tay lên đầu”

Shinpachi trố mắt ra nhìn anh.

“Anh đùa hả? Cả hội cảnh sát vũ trang đang ở chỗ quái nào sao chỉ có mình anh? Okita không ở cùng anh và tìm cách giết anh như mọi ngày sao?”

Mũi Hijikata ăn trọn một bên chụp tóc của Kagura. Cô bé tháo chiếc còn lại ra và quăng về phía Kamui. Anh dễ dàng tránh khỏi. Tóc Kagura xõa tung, phủ xuống hai bên mặt. Đầu cô bé hơi cúi xuống, đôi mắt xanh bị che khuất, không sao nhìn rõ.

Cô bé lao về phía Kamui, nhưng anh dễ dàng túm lấy cô bằng một tay và đấm mạnh vào bụng cô bằng tay kia. Cô phun ra một chút máu, hơi thở như tắc nghẽn.

“Tại sao em phải đánh lại anh, con nhóc yếu đuối? Em biết chắc rằng mình sẽ thua, vậy sao còn tấn công, bé thỏ non?” Kagura cắn mạnh vào vai anh. Kamui vẫn mỉm cười. “Em biết là có thể ngừng chiến mà. Anh trai em đến đây không hề có ác ý. Chỉ muốn tặng em một bó hoa trước khi đi họp thôi, và nhờ em thì giờ anh bị muộn mất rồi”

Kagura túm lấy bím tóc của anh và giật mạnh đầu anh về phía sau, làm anh thiếu chút nữa thì gãy cổ. Kagura khẽ hé môi, có lẽ định làm một bài diễn thuyết vĩ đại về việc chống lại dòng máu Yato hay gì đó tương tự, nhưng cuối cùng, cô bé vẫn im lặng. Tay Kamui đặt lên cổ Kagura, trước khi cô kịp nói điều gì.

“Lần này anh thắng, Kagura.”

Anh nhấc cô bé lên cao hơn, chuẩn bị liệng cô xuống những con sóng gầm ghè bên dưới. Kagura quét chân, và đạp thẳng vào mặt anh trai yêu dấu của mình. Cả hai người lật mình lại, nhanh chóng xử lý những vết thương và lấy sức. Kamui lấy lại chiến khí trước, nhưng Kagura lại là người tấn công trước. Hai người lại nhanh chóng lăn xả vào nhau.

“Ok, quá đủ rồi. Hai con người này đã ra khỏi tầm kiểm soát. Hết cách rồi. Dùng Tân Amstrong Cuồng phong Phản lực Amstrong pháo 9001 bản cải tiến!”

Và rồi từ chỗ quỷ nào không biết một con Justaway khổng lồ tiến ra, một khẩu đại bác màu bạc…dựng đứng ở chỗ nó cần phải dựng.

Và nó hất tung hai Yato khỏi vách đá, văng xuống biển.

“Trúng rồi” Hijikata nói bằng chất giọng ngọt-như-mayo. Mặt Gintoki còn tái mét hơn lúc trước.

Rất vui được quen ngươi, Hijikata. Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Ở thế giới bên kia.

Gintoki tự hỏi rằng, khi mình vẫn còn là nhân vật chính, liệu có bị giết không? Shinpachi vừa tỉnh lại, nghe thấy âm thanh vụ nổ và bắt đầu mường tượng trước bản di chúc của mình, có lẽ nên bắt đầu bằng việc giao lại chức Đội trưởng Otsu fan club cho Taka-chin.

Đó là lý do vì sao ngày hôm đó, lần đầu tiên trong lịch sử Bệnh viện phường Kabuki nhân hai Yato, trong cùng một ngày. Vì hai Yato là anh em ruột nên họ được xếp chung một phòng. Phòng có ba giường. Một dành cho anh trai, một dành cho cô em gái, và một dành cho vị cảnh sát Tân Đảng mang tên Okita Sougo.


2 nhận xét:

  1. Chuyện bạn này dịch hay quá và vui nữa.

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn bạn nhiều <3 ~ Mỗi comment là động lực lớn khiến mình tiếp tục dịch và cải thiện chất lượng bản dịch đó :3
    Và xin lỗi vì đã rep (quá) muộn =))))

    Trả lờiXóa