Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Chapter 3

Chapter 3

Gintoki bước qua cánh cửa sáng bóng của bệnh viện phường Kabuki. Shinpachi đang đứng ở tiền sảnh, nhìn thấy anh, cậu cất tiếng.

“Anh Gin, anh không nói cho em biết Kagura nằm ở phòng nào cả, làm em chờ đến cả nửa tiếng rồi!”

Gintoki nhìn Shinpachi với đôi mắt cá chết mọi ngày.

 “Anh mày cũng có biết quái đâu”

Gintoki ngoáy mũi. Một khoảng lặng chết chóc.

“Vậy giờ chúng ta vào tặng quà em ấy bằng cách nào?” Shinpachi hỏi.

“Quà gì?” Gintoki hỏi lại.

“Dango mà anh mua cho em ấy. Cơ mà nó ở đâu rồi?”

Lại thêm một khoảng lặng chết người.

“Anh mày ăn rồi”

"Anh Gin!” Đồng hồ phía sau lưng họ điểm mười hai tiếng. Gintoki liếc mắt.

 “Cần quái gì phải hỏi hai người ở phòng nào. Đang giờ ăn trưa mà. Cứ tìm chụy y tá nào mang theo cái khay vĩ đại, rồi đi ngược hướng chụy nào mang đi cả một đống đĩa cỡ bự thôi”

Shinpachi đưa mắt nhìn quanh. Quả thật có vài y tá đang đẩy một đống đĩa bẩn cỡ lớn, và một y tá khác đang đẩy một chiếc xe quá tải đầy những đĩa đồ ăn. Họ đi theo y tá đó, cô dừng lại ở cửa phòng 102 rồi bước vào. Khi cô bước ra, nói rằng đây là chuyến cuối, Gintoki và Shinpachi nhìn vào trong phòng. Chiếc xe đẩy mang nhãn “Kagura”, đặt ở trong góc phòng và chưa ai đụng tới. Có một núi đĩa khác đặt ở giữa giường. Kamui ngồi trên giường, nhanh chóng xử lý tất cả những gì ăn được.

Chiếc giường gần cửa nhất trống không. Kagura đang ngủ say trên chiếc giường cách xa cửa ra vào nhất, bên cạnh cửa sổ. Gintoki và Shinpachi đơ người nhìn Kamui xử lý toàn bộ chỗ thức ăn còn lại bằng tốc độ tên lửa, chất đống đĩa lại, và lau miệng. Ăng ten thần thánh đã mọc lại tự lúc nào, và có thể nhìn rõ thấy nó hơi rũ xuống, như thể đang nghiên cứu căn phòng.

Tên quái vật này…vẫn còn đang đói.

Shinpachi và Gintoki lùi khỏi cánh cửa một bước dài. Bây giờ chắc chắn không phải là lúc tiến vào ổ Yato đó. Đảm bào họ vừa bước chân vào, tên Yato đang đói ngấu sẽ coi họ là thực phẩm tiềm năng, và tìm mọi cách nếm thử xem họ có đủ ngon không để tiếp tục tăng hai. Mồ hôi lạnh lăn dài trên mặt hai người.

Kamui thở dài, cái bụng căng phồng biến đâu mất trong khoảnh khắc. Anh nhìn quanh, và ánh nhìn chợt bắt gặp Kagura đang say ngủ trong góc phòng. Anh bước về phía giường cô bé, ngồi xuống bên cạnh cô, vẻ mặt như đang nghiền ngẫm hết sức nghiêm túc.

Ô mai Chúa! Hắn ta định ăn Kagura! Mặt Gintoki và Shinpachi phút chốc không còn huyết sắc.

Anh lên trước, đồng chí Gintoki. Anh vẫn luôn là anh hùng mà. Lên đi, để em bọc hậu.

Không không Shinpachi, chú mày làm được mà. Lần này chú lên đianh nhường đấy.

Bốn mắt….nhầm,sáu mắt lại nhìn nhau. Gintoki lên tiếng “Anh không nhìn thấy gì hết nhé”

Shinpachi gật đầu “Chuẩn. Kagura không gặp nguy hiểm gì hết. Hoàn toàn không phải em ấy sắp bị chính anh trai ruột đem đi làm gỏi. Em cũng không thấy gì hết”

Gintoki và Shinpachi quay lại, chầm chậm bước ra hành lang, nhưng đứng sững lại khi nghe thấy một âm thanh lạ. Nghe như tiếng huýt sáo kỳ dị. “Doo-do-doo-doo-do-doo…”Gương mặt Shinpachi và Gintoki hoàn toàn tái nhợt. Hai người chầm chậm quay đầu lại và bước về phía cánh cửa, nhìn vào phòng một cách đầy cảnh giác.

Ngón tay Kamui trượt trên lưng Kagura. Tiếng gõ kỳ dị kia ăn nhịp với chuyền động của ngón tay. Những ngón tay trượt trên lưng Kagura, rồi chạm tới mặt cô bé.“Doo-do-doo-doo-poki!” Đến “poki”, ngón tay Kamui búng nhẹ lên mũi cô bé.

Gintoki gần như bổ nhào vào phòng. Gintoki và Shinpachi túm chặt lấy nhau, nước mắt chảy ròng ròng trên má và toàn thân run rẩy vì cố nhịn cười. Chỉ cần Kamui đánh hơi thấy họ, chắc chắn họ sẽ chết trước khi kịp phản ứng. Nhất là Shinpachi, cậu sẽ lìa bỏ cõi đời khi vẫn còn là một xử nam.

Nhưng mà cố nhịn cười cũng mệt gần chết rồi. Họ nghe thấy một tiếng “thump”. Gintoki và Shinpachi giật mình, ngừng cười. Kamui! Hắn ta giả bộ đóng vai anh trai siscom đầy ngọt ngào làm hai người bị lừa mà không nhận ra bản chất đen tối thực sự của hắn! Nhưng mà chỉ có thế thì làm sao lừa nổi một người rưỡi của Tiệm Vạn Năng! Shinpachi chỉ đáng giá bằng một nửa con người, mà thực ra theo ý dịch giả,Shinpachi chỉ là một cái giá treo kính không hơn không kém. Trước tình huống ấy thì bất cứ ai có phép lịch sự cơ bản chắc chắn sẽ rời đi, để lại cho hai anh em chút thời gian riêng tư, nhưng mà họ thì sẽ không như thế. Kaguraa! Đợi đấy,hai anh sẽ báo thù cho em! Tiếng “thump” đó chắc chắn là tiếng đầu em rơi xuống sàn trong lúc hai anh rời mắt!

Gintoki và Shinpachi lao về phía cánh cửa. Gintoki đến trước, nhưng kịp thời phanh lại trước khi nhào vào. Shinpachi đụng vào người anh, nhìn qua đầu anh.

“Cái quái gì thế? Anh Gin anh đang làm cái quái gì thế?”

Kamui đang ở trên giường Kagura, tay cô bé quấn quanh cổ anh.

Cô bé đang làm anh ngạt thở đến chết. Rõ ràng cô đang siết cổ anh. Thế nhưng mắt cô vẫn nhắm nghiền và tiếng ngáy thì vẫn đều đều. Cô bé đang giết chết chính anh ruột của mình trong giấc ngủ.

Shinpachi đờ đẫn nhìn Gintoki, lên tiếng. “Em không nhìn thấy gì hết. Không có ai đang bị giết đâu, phải không?”

Gintoki gật đầu “Chuẩn, không phải Kagura đang hạ sát anh trai nó trong đó hay cái gì đại loại thế. Chỉ là một cái ôm bình thường thôi mà. Tất cả vẫn an toàn. Mà này Shinpachi, tự dưng anh muốn dùng nhà tắm. Ở ngoài hành lang ấy”

Kamui thở dài, khẽ mỉm cười. Và anh chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ ngon nhất mà anh có trong một quãng đời dài, cùng với đứa em gái đang giết mình trong vô thức.

Shinpachi và Gintoki bước dọc hành lang, về phía phòng tắm. Tới nơi, họ bước vào. Có bốn buồng, thì ba đã hỏng, còn một đang sử dụng. Shinpachi soi gương và rửa tay. Gintoki huýt sáo, tự hỏi rằng nếu Kamui chết, thì Kagura sẽ thành nữ hoàng Yato, đúng không nhỉ?

Cánh cửa buồng bật mở, Sougo bước ra. Mặt Gintoki tái nhợt. Chiếc gương của Shinpachi vỡ tan.

“A,Okita. Chào. T-tại sao cậu lại ở đây?” Gintoki hỏi, toàn thân run rẩy. Tình huống xoay theo hướng còn tệ hơn anh nghĩ.

“Chẳng có gì. Chỉ có một thằng cha rớt từ đâu xuống không biết cố thử làm món bánh Sougo nướng chảo thôi. Là một Yato, tên là Abuto. Tôi sẽ đi tóm hắn về và kiện hắn” Sougo dửng dưng rửa tay. Gintoki và Shinpachi co rúm mình lại. Đầu Shinpachi cúi xuống,hai mắt tối đen.

“C-cho hỏi chút, Okita, cậu ở phòng nào?”

Sougo nhìn Gintoki “Anh biết để làm gì?”

“K-không có gì, bọn này đang định về nhà, cũng tiện đường đi qua trụ sở Tân Đảng, nên có thể b-báo tin cho họ, vậy thôi”

“Không cần phiền vậy đâu, họ ở trong này hết rồi” Gintoki bỗng dưng nhớ lại chiếc giường trống không người trong phòng Kagura, bên cạnh nó có một gói Anpan, một chai Mayonaise, một khẩu bazooka có dán cái gì đó đại loại như “Chuyên-dùng-cho” và “con-bé-Yato-tên-Kagura”.

Mồ hôi tuôn như suối trên mặt Gintoki. Shinpachi như thấy trước tờ nhật báo ngày mai: Một Cảnh sát Tân Đảng và một nữ Yato đã đánh sập một bệnh viện.

“Phòng 102”.

Xong rồi. Xong hết cả đám rồi. Xong thật rồi…

“C-cậu có biết mình cùng phòng với những ai không?” Gintoki níu lấy cọng rơm cuối cùng. Sự tồn tại của cả cái bệnh viện này treo trên cọng rơm mong manh ấy.

“Thực ra là không. Khi tôi thức dậy thì cả hai người ấy đang ngủ, băng quấn đầy người và chăn thì trùm kín” Shinpachi suýt chút ứa nước mắt vì nhẹ nhõm. Vẫn còn chút hi vọng.

“Okita,bây giờ cậu định về sao?”

“Vâng” Sougo nói. Gintoki và Shinpachi cảm thấy như họ vừa sống sót trước hàm cá mập vì sợi dây treo họ trên đầu cá mập cao hơn tầm với của nó vài centi vậy. “Nhưng tôi cần lấy chút đồ trong phòng”

Shinpachi và Gintoki đồng thời phun máu mũi.

“Đ-để bọn em lấy cho, anh Okita!” Shinpachi gần như lao ra khỏi cửa phòng tắm, nhưng Gintoki nhanh chóng vượt qua cậu. Anh cười điên cuồng như mỗi khi tự thuyết phục mình rằng mọi thứ vẫn không đến nỗi quá tệ.

Sougo chạy vượt qua Shinpachi và bắt kịp Gintoki. “Không phải hai người đang cần dùng phòng tắm à?”

“K-không, tôi ổn mà”. Gương mặt Gintoki căng ra, cố tạo thành một nụ cười méo mó. Thằng nhóc này bị thương ở chỗ quái nào? Hắn còn đang phi hết tốc độ kia kìa! Sougo vượt qua Gintoki, và bước vào phòng 102.

Gintoki và Shinpachi lao nhanh ra hành lang bệnh viện, vừa chạy vừa gào thét điên cuồng. Họ chạy về phía bãi đậu xe, nhảy lên xe máy của Gintoki và phóng đi. Họ vừa lái xuống đường được khoảng 50 feet thì nghe thấy tiếng khẩu Bazooka nhả loạt đạn đầu tiên.



Bonus: Bánh nướng chảo aka pancake...là món mỏng mỏng dẹt dẹt xinh xinh này ạ =)))) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét