Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015

Chapter 7

Chapter 7




Okita Sougo nhìn chăm chăm lên trần nhà. Chẳng hề buồn ngủ. Cậu đã lơ mơ ngủ suốt phiên tuần tra sáng nay, nên giờ chẳng cảm thấy mệt mỏi chút nào. Nhưng chẳng biết lấy ai để xả. Hijikata lại càng không, nếu không muốn bị đuổi hay bị phạt vì trốn việc. Mà cũng tốt, cậu có thêm thời gian suy nghĩ. Bây giờ nên làm gì với Hijikata và nhỏ Tàu nhỉ?

Có lẽ nên trộn chút tương ớt vào Mayonaise của Hijikata, hay xử lý cái ô của Kagura để nó bắn ngược lại con nhỏ đó. Có lẽ nên tráo cái ô của Kagura với một cái ô bình thường khác rồi bắn con nhỏ đó thành tổ ong. Con nhỏ đó sẽ giương cái ô giả mỏng manh kia lên và hẳn là sẽ bị thổi bay sang tận thế kỷ sau, đúng không nhỉ? Có lẽ nên rắc hạt tiêu vào anpan của Yamazaki, gói lại rồi gửi cho Hijikata. Nếu vậy thì có chuyện gì xảy ra đi nữa, cậu cũng hoàn toàn vô can.

Hoặc có lẽ cậu sẽ gây nên một vụ gì đó đủ để tặng Hijikata và Kagura vài năm bóc lịch. Có lẽ chỉ cần tìm cách phá hỏng hình tượng Hijikata, rồi để vua Yato chăm sóc hắn tử tế… Cần làm cái gì đó đủ để phá hỏng toàn bộ thanh danh của Hijikata từ trước đến nay. Nhưng mà phải làm thế nào dụ hai người vào bẫy? Có vẻ hơi rắc rối, nhưng nếu thành công thì cũng đáng giá thôi.

Okita cười khúc khích, tiếng cười ác quỷ. Thứ ma âm đó văng vẳng không dứt trong trụ sở Tân Đảng, và bất cứ ai ngủ gần đó đều gặp phải cơn ác mộng kinh hoàng nhất trong đời.

Ngày hôm sau, Kagura bừng tỉnh vì tiếng cánh cửa bật mở. “Gì thế, Shinpachi?” Cô dụi mắt và nhìn chăm chăm kẻ phá hỏng giấc ngủ của mình. “Okita? Ngươi làm cái quái gì ở đây?” Bàn chân cô đá móc lên, và chắc nó sẽ tiếp xúc thân mật với mũi Okita nếu cậu không bắt trúng nó trong gang tấc, ném cô bé qua vai cậu và bay thẳng vào phòng Gintoki. 

“Mặc đồ tử tế vào, Tàu Khựa. Ngươi sẽ bị thẩm vấn để lấy thêm thông tin về Kamui”.

Và Gintoki bị đánh thức, với Kagura nằm đè trên người.

Đó là lý do tại sao khi Shinpachi bước đến Vạn Sự Ốc, cậu bắt gặp cảnh Kagura ngồi trong chiếc xe cảnh sát vừa phóng vút đi, và Gintoki ngồi uống sữa dâu mà toàn thân run bần bật. Shinpachi nhìn cốc sữa dâu trong tay Gintoki rung lên dữ dội và sánh cả ra ngoài.

“Có chuyện gì vậy?”

“A-anh nghĩ…mình vừa bị một con nhóc 14 tuổi…à, ừm, quấy rối…”

Sougo Okita lái xe chỉ bằng một tay, tay kia ve vuốt khẩu Bazooka, trên môi luôn giữ nụ cười ác quỷ. Kagura bắt đầu lo cho sự an toàn của bản thân. Cô không mang theo ô và để nó lại ở Vạn Sự Ốc, vì chắc chắn em nó sẽ bị tịch thu và một đi không trở lại. Bây giờ cô bắt đầu hối hận. Tên ngồi cạnh cô lúc nào cũng rất háo hức được bóp cò súng… Kagura nhìn ra cửa sổ. Cảnh tượng này gợi cho cô vô số ký ức đáng sợ. Lần cuối cô ngồi ở vị trí này, Okita suýt nữa đã cho cô nếm thử vị bom. Lần này hắn ta dám ném áo khoác cho cô nữa, cô thề sẽ bắt hắn gặm hết không chừa một mảnh.

Họ đến trụ sở Shinsengumi. Kagura gần như lao ra ngoài theo đường cửa sổ. Cô luồn mình qua cánh cửa, hất bay mấy người gác cổng, nhào tới chỗ Hijikata trước khi anh kịp bước về phía chiếc xe tuần tra. Cô cất tiếng “Đưa ta vào phòng thẩm vấn”, rồi chạy biến vào trong trụ sở. Hijikata nhìn theo bóng cô bé xa dần. “Ok, Sougo. Mi đã làm gì con bé đó vậy? Ta chưa thấy ai bị thẩm vấn mà nhiệt tình như nó cả”

“À, cũng chẳng có gì nhiều, Toshi” Okita lái xe đi, tiếp tục buổi tuần tra. Cậu tiếp tục công việc của mình, đập một tên tội phạm ra bã, rồi phóng về phía trụ sở, hình như còn nhanh hơn tốc độ tối đa. Nếu cậu may mắn, Kagura vẫn đang ở trong phòng thẩm vấn, đúng vị trí đắc địa mà cậu cần. Nếu như vậy, thì tất cả hoàn toàn theo kế hoạch. Cái bẫy được gài sẵn trong đó, đến lúc bắt đầu rồi.

Cậu rảo bước về phía phòng thẩm vấn, bước vào.

“Cô có nhớ gì đặc biệt về anh trai mình không? Đại loại như hắn ta có điểm yếu gì, hay dị ứng với cái gì?”

“Không”

“Cô có nhớ hắn ta đã từng nói với cô điều gì quan trọng không?”

“Có. Hắn ta từng nói “Tất cả cảnh sát đều là một lũ dối trá”. Có quan trọng không?”

“….”

Okita bước về phía họ, ngồi xuống bên cạnh Hijikata, và nở nụ cười. Đặc.biệt.ngây.thơ.vô.số.tội.

Kagura vô thức níu lấy đầu gối, nơi mà cái ô của cô lẽ ra sẽ ở đó nếu cô mang theo. Hijikata hơi tái mặt, nhìn chăm chăm Okita, và nắm chai nước trên tay chặt hơn một chút. Okita thoải mái dựa vào thành ghế. Và bây giờ tất cả những gì cậu cần làm là khéo léo hất đổ chiếc đèn trong phòng thẩm vấn. Sợi dây đằng sau chiếc đèn sẽ đứt rời, và khởi động một hệ thống gồm những quả nặng và ròng rọc trên đầu Kagura và kéo dài đến tận sau lưng cô. Ở đó cậu đã treo một cái móc, mà khi chiếc đèn bị hất đổ, nó sẽ móc vào Kagura và giật mạnh. Hẳn là khi đó, quần áo cô sẽ tan tành thành ngàn mảnh.

Hijikata sẽ giải quyết vấn đề này ra sao đây? Tất nhiên, sau đó Okita sẽ rời đi dưới danh nghĩa “đi lấy quần áo”, nhưng thực ra là đi thông báo với tất cả mọi người rằng Hijikata đã không kiềm chế nổi bản thân khi máu ấu d*m của hắn ta thức tỉnh.

Okita với tay, chạm nhẹ vào chiếc đèn. Nhưng bỗng dưng một quả đầu màu bạc thò ra từ dưới bàn. Chiếc đèn dầu, không may thay, lại chạm vào mái đầu như tổ quạ. Gintoki gào lên. Mái tóc bừng lên ngọn lửa thiêng, vô cùng sống động và rực rỡ.

“Ngươi đang làm cái *beep* gì ở đây, đồ *peep*?” Hijikata gầm lên.

Gintoki chạy vòng vòng quanh phòng, đập mạnh lên đầu. “Cục trưởng của các ngươi suốt ngày bám đuôi Otae bằng cách chui từ dưới gầm bàn lên, ta chỉ muốn biết hắn ta làm thế nào thôi mà! Làm sao ta biết có một đường hầm bí mật dẫn từ gầm bàn Shinpachi đến cái chỗ quái quỷ này? Tên *beep* nào hất đổ cái đèn vậy? Thời đại nào rồi mà vẫn còn người dùng kiểu đèn dầu cổ lỗ sĩ này?”

“Đứng lại!” Hijikata tóm lấy chai nước của mình và phun thứ chất lỏng bên trong lên đầu Gintoki. Mayonaise nhỏ tong tỏng xuống trán Gintoki, từng giọt, từng giọt.

“Ngươi phun cái *beep* gì lên mái tóc quý giá của ta vậy? Trên đời này có tên *pleep* nào đựng mayonnaise trong chai nước không, đồ nghiện Mayo bệnh hoạn?”

“Hắn ta uống thứ đó từ cái chai đó trong suốt buổi thẩm vấn đó. Từng ngụm lớn luôn” Kagura núp vào tận góc tường, run rẩy.

“Ta từng thấy hắn ta uống thứ đó vô số lần, sau mỗi buổi luyện kiếm. Trên đời này có ai ăn cái thứ đầy chất béo đó như thể uống nước vậy không?” Okita nép mình bên cạnh Kagura, nôn ọe.

Hijikata nhìn họ, khóe mắt trái giật giật. “Lũ não rỗng kia! Sao các ngươi dám báng bổ Mayonaise!!!” Anh chộp lấy thanh kiếm gỗ dùng để tập luyện, và nhào về phía họ. Nhưng được nửa đường thì anh vấp phải sợi dây quái quỷ nào đó chăng ngang giữa phòng, và ngã dập mặt. Trước khi anh đứng dậy được và lấy lại lòng tự trọng vốn đã chẳng có nhiều của mình, vài quả nặng rơi xuống, đập thẳng vào sau gáy anh.

Hijikata đã hoàn toàn bất tỉnh trước khi quả nặng cuối cùng rơi xuống, bàn tay anh buông lỏng. Với sức nặng của Hijikata đè trên sợi dây, chiếc móc trên người Kagura bị kéo mạnh. Nhưng thay vì ở hông cô, nó lại ở phía sau gáy, bị móc vào một chiếc nút áo. Kagura bị kéo lên cao khoảng hai mét so với mặt sàn, bị siết cổ bởi chính cổ áo của mình. Cô nắm chặt lấy nó, vùng vẫy trong vô vọng.

Gintoki đã chạy ra ngoài để rửa sạch mái tóc thân yêu của mình.

Chỉ còn lại Kagura, tay không tấc sắt, bị chính áo của mình treo lên cao. Và Okita, đứng bên dưới hai mét, nhìn cô, và tuốt kiếm.

“Nhỏ Tàu, muốn ta đưa ngươi xuống không?”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét