Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Chapter 5

Chapter 5

Ngay sau ngày Kagura bị Okita chơi một vố, hai cảnh sát Tân Đảng được nhượng lại một chiếc xe tuần tra…ừm, đặc biệt.

“A, đây là chiếc xe tuần tra nổi tiếng của Okita Sougo, đúng không nhỉ?”- Viên cảnh sát thứ nhất cười rinh rích.

“Chiếc xe buộc hai gói anpan cỡ lớn trên nóc. Chiếc xe lúc nào cũng bị nhồi chặt mấy thứ kiểu như bom với đạn. Đừng đùa, nó trở thành huyền thoại rồi đấy”- Viên cảnh sát còn lại cười to.

“Đội trưởng Okita phát chán với nó rồi, cậu ta bảo nó không còn chạy tốt nữa. Từ hôm nay cậu ta dùng một chiếc xe mới. A, chiếc xe cũ nát này cứu mạng Okita Sougo không biết bao nhiêu lần. Nó là hàng hiếm đó. Thường thường thì chỉ được vài tuần nó lại vỡ tan thành mấy mảnh”

“Này, có một lỗ lớn trên cửa kính. Chuyện quái gì xảy ra vậy?”- viên cảnh sát đầu tiên hỏi. Viên cảnh sát còn lại nhìn nó, nhún vai “Giang hồ đồn thổi rằng đội trưởng Okita nhường áo khoác của mình cho một cô gái, và không may, trong túi áo có một quả bom đã kích hoạt, vậy thôi”

Viên cảnh sát thứ nhất gãi đầu. “Cậu ta là một chiến binh thực thụ đó, tại sao lại để xảy ra sai lầm ngớ ngẩn như vậy nhỉ? Mà, ai chẳng có lúc sai lầm. Rồi sau đó thì sao?”

“A, cô gái mang ô đó…cô ấy tung trái bom lên và ném nó ra ngoài theo đường cửa sổ”. Viên cảnh sát thứ hai bị kẹt đầu trong cánh cửa. “Muốn dùng chiếc xe này thì tốt nhất là nên cẩn thận. Có Chúa mới biết đội trưởng Okita để lại cái gì trong chiếc xe tàn tạ này. Chỉ biết chắc một điều là ta đang ngồi trên một đống thuốc nổ. Nghe người ta nói cậu ta để cả thuốc độc trong gian đồ trang điểm cơ. Có một nữ tội phạm dùng thử son bóng trong ấy và suýt thì thăng thiên luôn đó”

“Toàn mùi anpan. Mà nhắc đến anpan, Yamazaki thế nào rồi?”

“À, cậu ta quay lại rồi. Chắc chắn phải quay lại luôn. Không có cậu ta, lấy ai xử lý đống anpan cậu ta mua? Chúng ta cần cậu ta, nếu không thì cả hội lại ngộ độc thực phẩm như lần trước ấy”

Hai viên cảnh sát trèo lên xe. Nhưng ngay khi họ chuẩn bị lái ra ngoài, Okita bước ra từ trụ sở Tân Đảng. Cậu nhìn vào trong xe, và những người bên trong. “Ê, Hijikata, anh đang ở trong xe tuần tra cũ của tôi đúng không?” Rồi cậu bấm một nút nào đó trên điện thoại, nút được dán nhãn “Chết đi Hijikata”.

Và chiếc xe, nổ tung. Hai cảnh sát bên trong được hưởng một chuyến bay miễn phí. Đôi mắt Okita tối sầm, nhìn theo bóng dáng họ bay đi.

“A, chết tiệt. Hijikata không ở đây. Xin lỗi nhé”

Cậu quay lưng, và thong thả bước vào trụ sở Tân Đảng.

Sau ngày Gintoki và Shinpachi chạy như điên khỏi bệnh viện, Shinpachi cẩn thận đọc tờ nhật báo hai lần, nhưng chẳng có tin tức gì nói về bệnh viện bị sập hay gì đó tương tự.

“Anh Gin, hình như lúc đó chúng ta hoảng loạn hơi quá mức rồi. Nghĩ mà xem, có thể anh Okita không nhận ra Kagura nằm cùng phòng với mình. Có khi thi thể của Kamui đã che khuất mặt em ấy nên anh ta chỉ đi vào lấy đồ rồi lại đi ra thôi”.

Gintoki ngoáy mũi, nhìn Shinpachi “Thế tiếng Bazooka mà hai anh em nghe được ở đâu ra?”

“Có lẽ là của ai đó khác” Shinpachi nói.

“Không, 100% là của Okita đó. Nghe đúng kiểu bắn bazooka của Okita Sougo luôn” Gintoki lật giở cuốn Jump trên tay. Shinpachi nhìn anh chăm chăm “Anh Gin, khẩu Bazooka nào chả giống nhau”

“Không, nhầm rồi nhóc. Chẳng có mấy khẩu bazooka phát ra thứ âm thanh ác quỷ và sadist như của Okita đâu”.

Cánh cửa Vạn Sự Ốc bật mở. Kagura bước vào. Gintoki và Shinpachi sững sờ nhìn cô bé.Nó vẫn còn sống ấy hả?

So với một người vừa bị bazooka oanh tạc thì trông cô bé ổn hơn nhiều. Mà thật ra thì, cô bé trông chẳng khác gì ngày thường.

“Em đói. Lấy cho em cái gì ăn đi, bốn mắt”

Shinpachi quay bước, vẫn còn đờ người choáng váng đến mức chẳng hề để ý mình bị gọi là gì. Gintoki lao tới chỗ Kagura, chọc chọc má cô bé, véo má cô và kéo căng nó ra. Không phải ma. Kagura bẻ gãy cổ tay anh. Chắc chắn không phải ma. Anh nghĩ, trước khi ngất xỉu.

Shinpachi quay trở lại với một khay trà trên tay, nhìn thấy Gintoki gục xuống sàn, kêu lên “Anh Ginnnnnn! Có chuyện quái gì vậy?”

Kagura ngồi xuống sofa “Sadaharu? Nó đâu mất rồi? Đừng có bảo hai người đã bán nó trong lúc em đi đấy chứ? Cơ mà không phải hai người lại nợ nần chồng chất vì đập tan nát cánh cửa sao? Tại sao không làm việc đi, đồ lười chảy nhớt?”

Gintoki cố hết sức bò lên sofa “Nói lại đi, ai phá hỏng cửa hả, con nhóc? Anh mày nhớ là mày và ông anh trai yêu dấu của mày chứ ai? Với lại, không ai đến đây là lỗi của anh hả nhóc?”

Sadaharu chui ra từ cái ổ của mình bên dưới giường Kagura. Như mọi khi, nó nhảy lên người cô và tìm cách xé xác cô thành mấy mảnh, trong khi cô bé bóp cổ nó. “Tốt lắm, Sadaharu” Rồi, Sadaharu quay về phía Gintoki, cắn mạnh vào cổ tay Kagura đã bẻ gãy trước đó.

“AAAAAAAAAAAAAA!”


Một ngày, như mọi ngày.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét