Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Chapter 6

Chapter 6


Kamui đứng lặng, nhìn ra khung cửa sổ của tàu vũ trụ. Xuyên suốt những vì sao, vượt khỏi những dải ngân hà lấp lánh, anh như vẫn nhìn thấy một hành tinh duy nhất, và cả cô bé đặc biệt cư ngụ trên hành tinh ấy, trong tâm tưởng. Cô bé mà anh vẫn hay chơi cùng, từ những ngày xưa cũ. Từ rất lâu, rất lâu rồi, trước khi đôi tay anh nhuốm đầy máu tanh và tội lỗi không sao gột rửa. Trên hành tinh đầy mưa bay...

“Anh hai, anh hai trời vẫn đang mưa! Bao giờ chúng ta mới được đi chơi? Em muốn chơi! Em muốn ra ngoài!”

“...Yên nào. Mẹ vẫn còn đang ngủ”. Thật là, ồn chết được...

“Anh hai! Em chán lắm rồi! Em muốn ba về nhà! Em muốn mẹ lại được vui vẻ như ngày xưa!!!”

“Hmm... Thế nào là ‘vui vẻ’, Kagura?”

“Lúc anh cười, anh sẽ thấy vui! Vui khi mẹ bớt bệnh, anh hai không đánh nhau với ba nữa, và ba lại về nhà...  Vui vẻ là lúc khóe miệng anh nhếch lên, như thế này này!” Kagura dùng cả hai ngón tay cái để chọc chọc vào má Kamui rồi kéo căng khóe môi anh. Nhưng cô bé phải trèo lên đầu gối anh mới chạm tới nổi mặt anh.

“Vậy thì em cười khi em ‘vui vẻ’, đúng không, Kagura? Vậy nếu anh mỉm cười khi anh hạ sát một người thì sao? Anh cười trong khi chiến đấu, vậy thì sao? Em sẽ làm gì, hả Kagura? Như vậy có gọi là ‘vui vẻ’ không?”

“Không phải! ‘Vui vẻ’ không phải là như vậy, Kamui! ‘Vui vẻ’ là...là khi anh cười, nhưng không phải là kiểu cười trong khi chiến đấu! Anh hai, ‘vui vẻ’ là nụ cười khi mà anh... Chờ ở đây nhé, anh hai!”

Kagura bật khỏi lòng anh, chạy ra ngoài cửa, về phía màn mưa mà không hề nhớ mang ô. Kamui lầm bầm nguyền rủa và chạy về phía cửa, đứng chờ gần một phút, và gần như lao ra ngoài cho đến khi một bàn tay bé xíu thò ra từ màn mưa dày đặc và nắm lấy ống quần anh.

“Đừng có làm thế nữa, Kagura! Nhớ chưa? Mưa dày như vậy, nhỡ em bị lạc thì sao?” Kamui quấn chiếc áo choàng quanh người em, rồi nhấc bổng cô bé lên. Kagura giãy giụa cho đến khi đưa được tay ra ngoài. Và rồi cô bé tặng anh một bông hoa, ướt và hơi dập nát. Kagura cười, để lộ ra hàm răng còn chưa mọc đủ. “Đó, anh hai, đó là ‘vui vẻ’. Nụ cười trên mặt anh bây giờ ấy, là ‘vui vẻ’”.

Kamui đưa tay chạm vào khóe môi đang cong lên. “Nhóc ngốc, em nói gì thế? Anh không có cười, đồ ngốc. Anh chỉ lo lắng thôi. Nếu em bị cảm, mẹ sẽ buồn, còn ba sẽ phát điên lên đó.” Anh xoa đầu cô bé, nắm lấy bàn tay bé nhỏ, khẽ xoa để làm nó ấm lên.

“Em không bị cảm đâu, anh hai! Em là người Yato mà! Em không bị cảm đâu, đặc-biệt là khi anh hai ở đây, lúc nào cũng ấm áp và an toàn hết đó!”

“......”

“A, em dùng được từ mới này, anh hai! Đặc-biệt! Đặc-biệt!”

“Chỉ là đừng làm anh lo nữa nhé, Kagura”.

“Vâng, anh hai!”

Nhưng cô bé chẳng chịu thôi bao giờ. Gần như mỗi lúc trời đổ mưa, cô nhóc lại liều lĩnh chạy ra ngoài, tìm những bông hoa và hái chúng trước khi chìm trong màn mưa như trút. Và rồi cô về nhà, mỉm cười, người thì ướt sũng, đầy đất cát. Và cầm trên tay một đóa cúc, một đóa di nha dập nát, hay bất cứ thứ cây cỏ nào tìm được. Đôi lúc hoa cỏ bị màn mưa phá nát trước khi cô kịp về đến nhà, và khi về cô bé vẫn còn khóc, sịt soạt, người phủ đầy lá và những cánh hoa.

Abuto nhàm chán ngó ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt anh lướt qua những vì sao, rồi nhìn tới sếp nhà mình. Và rồi, Abuto lui vội về sau. Kamui mỉm cười, nhưng chẳng phải là nụ cười hàng ngày, hờ hững và giả tạo. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, tay nhét sâu trong túi, đôi mắt dõi về một nơi nào đó xa, rất xa.

Abuto gần như bỏ chạy tại trận. Kiểu cười trên mặt Kamui sao dị dữ vậy? Ngày tận thế tới rồi hả? Có ai đó mới chết hả? Tại sao cậu ta lại mỉm cười quái dị như vậy? Cậu ta vừa nghĩ ra kế hoạch vĩ đại gì đó để phá hủy Dải Ngân hà hay sao? 

Abuto cảm thấy thân nhiệt mình giảm xuống chục độ còn nhịp tim thì nhảy thẳng lên mức 150 lần mỗi phút. Bất chợt, nắm tay Kamui không biết từ chỗ quái nào bay tới và đập thẳng vào mặt Abuto.

Viên phi công giật bắn mình, mặt mày trắng bệch. Abuto bị đấm mạnh vào cằm, KO.

“C-cậu làm cái quái gì thế, Kamui?”

Kamui nhìn viên phi công, có chút mỉa mai. “Ta cảm thấy ta đang bị xúc phạm, vậy thôi.”

*

Kagura nhìn qua cửa sổ cửa hàng tiện lợi. Gintoki, Shinpachi và Otae đang len lỏi giữa các quầy hàng, mua Jump, giấy vệ sinh, và trứng. Những giọt mưa nhẹ rơi trên cửa sổ. Ánh mắt Kagura dõi theo từng hạt nước li ti trượt dài trên mặt kính.

Cô đã từng rất ghét, rất ghét những cơn mưa. Mưa như thể đang châm chọc cô, châm chọc vận mệnh bị nguyền rủa của người Yato, phải mãi mãi lánh mình trong bóng đêm và dưới màn mưa. Không bao giờ có thể một lần trọn vẹn hưởng thụ ánh Mặt trời. Trốn tránh khỏi ánh sáng, và thu mình trước thứ tỏa sáng dịu dàng, chở che mọi sinh vật khác.

Kagura thực sự không ghét những ngày mưa. Khi trời mưa, Kamui thường ở yên trong nhà, không ra ngoài gây chiến. Khi trời mưa, đôi khi Umibouzu sẽ về nhà, và mẹ có thể ra ngoài. Khi không có ánh mặt trời, người mẹ yếu ớt của cô có thể nhìn thấy bầu trời một cách lờ mờ, kể cả khi trời nổi bão.

“Tại sao mẹ lại ốm, anh hai?” Nghe có tiếng mưa rơi, nhè nhẹ.

“Chẳng ai biết được, Kagura” Nỗi đau, cũng nhẹ nhàng thấm vào lòng.

“Tại sao họ không biết? Tại sao bác sĩ lại không biết???” Nghe như có tiếng bước chân.

“Dòng máu Yato rất khác, Kagura, họ không biết phải làm sao hết” Tiếng bước chân dẫm trên vũng nước.

“Tại sao dòng máu của chúng ta lại khác biệt, anh hai?”  Bước chân trên vũng nước, nặng nề.

“Vì nó mạnh hơn, Kagura”. Bóng hình chi, phản chiếu nơi đáy nước.

“Nhưng nếu mạnh như vậy...tại sao mẹ vẫn ốm?” Đáy nước phản chiếu, hình bóng chiếc quan tài.

“Vì...vì... Dòng máu mạnh nhất, cũng phải cúi đầu trước Tử thần”. Những bước chân nặng nề khiêng quan tài,xa khuất.

Trong ngày mưa ấy...

“Ê nhỏ Khựa! Cảnh giác chút đi, kẻo ta lỡ tay tiễn mi xuống chơi Địa ngục bằng bazooka đó” Dòng ký ức bị cắt đứt, Kagura lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu. Âm thanh này...

Sougo cười toe, nạp đạn cho khẩu Bazooka, rồi ngắm bắn... Và rồi khẩu súng bị Hijikata đánh rớt khỏi tay. “Không bắn người ngoài cuộc, Sougo. Với lại, chẳng công bằng tí nào khi dùng súng chống lại một cô bé vô hại tay không tấc sắt...”

Kagura mở ô.

BÙMMM!

Sougo và Hijikata ngồi cạnh nhau trong bệnh viện, Sougo với một cánh tay quấn đầy băng, trán cũng được băng kín, và một miếng dán trên má; còn Hijikata với một cái nạng kèm theo một bên chân bó bột.

“Không tấc sắt, vô hại thật ha, anh Toshi?”

“Lần sau có gặp, anh cho phép mày giết nó.”

Little TN: Tui có cảm giác...mình không truyền tải được hết ~ Trans, mở lại ep 40 nghe tiếng mưa, và gần như phát khóc TvT

1 nhận xét: