Hà Nội đầu mùa hạ... Mưa...
Và không hiểu sao, mỗi khi mưa, tôi lại nhớ về người con gái ấy.
Shiho Miyano.
Ngày đó, tôi đến với Conan, với một tình yêu nguyên sơ nhất của một đứa trẻ: tôi thích những gì được bác Aoyama tô đậm lên... Tôi thích tài năng của Shin, tình cảm trong sáng của Shin và Ran, nhưng tôi lại thờ ơ, vô cảm với những nhân vật trong bóng tối.
Bây giờ, có lẽ tôi đã khác xưa. Rất nhiều. Dần nhận ra, và yêu những góc khuất trong tâm hồn nhân vật. Và cứ như thế, tôi đã dần yêu cô, Shiho Miyano.
Tôi không ở trong hoàn cảnh giống cô, nên tôi chưa từng trải qua những nỗi đau mà cô phải gánh chịu. Vì thế, tôi không muốn dùng từ "đồng cảm" khi nói về cô... Shiho Miyano, cô gái ấy đã phải chịu biết bao đau thương, mất mát: cô đã mất đi cha mẹ, rồi chị gái, và cuối cùng, chính mình cũng bị những chiến hữu truy lùng, thủ tiêu. Trên đời đã có mấy ai có những nỗi mất mát quá lớn như thế? Và sống trong hoàn cảnh tàn khốc như thế, có mấy ai có thể vượt qua nỗi đau, đứng dậy mà bước tiếp? Ấy thế mà, Shiho lại làm được. Shiho mà tôi thích, với tinh thần kiên cường và trái tim mạnh mẽ đã tiếp tục sống, và sống tốt bên những "người bạn" kém cô hơn chục tuổi...
Đọc tới đây, xin bạn đừng nghĩ Shiho là mẫu người siêu nhân mạnh mẽ hay điều gì đó tương tự. Không, Shiho vẫn là một cô gái với tâm hồn nhạy cảm và sâu sắc. Shiho, sống trong những nỗi mất mát quá lớn như thế, cô cũng đau, và sợ hãi lắm chứ! Nhưng, cô không hề yếu đuối. Cô bị bóng tối truy lùng, săn đuổi, nhưng cô không hề dựa dẫm vào ai, càng không muốn liên luỵ tới ai. Cô đau, nhưng cô không hề cho ai biết mình đau... Có lẽ, hình ảnh đẹp nhất về Shiho mà tôi lưu giữ trong trái tim là những giọt nước mắt của cô trên vai chàng thám tử. Những giọt nước mắt lăn dài...cùng những lời oán trách...chứa đầy sự đau đớn, phẫn uất của một cô gái đau khổ và cô độc. Nước mắt chỉ chảy ra trước người mình thực sự tin yêu..Thế nhưng, cô chỉ khóc một lần, chỉ một lần thôi. Cô những muốn quên đi tất cả, sống cuộc đời của một cô nhóc 7 tuổi bình thường, nhưng...không thể được. Những nỗi đau chồng chất, cô chôn chặt dưới đáy lòng mình, trong những cơn ác mộng hàng đêm. Còn lúc vui, cô cũng chỉ khẽ cười,.nụ cười vẫn phảng phất buồn. Tôi thích Shiho, bởi sự âm thầm và kín đáo ấy.
Shiho Miyano, với một quá khứ chìm ngập trong bóng tối, lại có một tâm hồn đẹp đẽ và rực rỡ. Cô vẫn luôn rung cảm trước những vẻ đẹp của cuộc sống quanh mình. Tôi thật sự rất thích cảnh Shiho đứng lặng ngắm cảnh hoàng hôn. Hoàng hôn cũng như cuộc đời cô vậy, đẹp, nhưng buồn. Da diết. Hay lúc cô gái bé nhỏ thích thú vuốt ve những chú mèo con trong căn nhà kho cũ... Những lúc ấy, Shiho Miyano như quên hết mọi buồn đau quá khứ, trở lại là một cô bé hồn nhiên... Tôi yêu một Shiho nhạy cảm, hồn nhiên như thế.
Shiho Miyano tôi yêu...luôn là như thế. Lạnh lùng mà nhạy cảm. Và vị tha đến quên mình.
Mưa, liệu mưa có thể rửa trôi hết nỗi buồn trong trái tim bé nhỏ mà mạnh mẽ ấy?
Nhưng dù sao...sau lúc trời mưa vẫn luôn là nắng ấm...
Mong cho có một chàng trai đủ tốt đến với cô, sưởi ấm trái tim băng giá ấy. Mong cho cánh đồng xám ấy không còn ảm đạm nữa mà tràn ngập hơi ấm của tình yêu...
Chap 2: Shiho Miyano
Tokyo...
Một cô gái ngồi lặng lẽ bên khung cửa...
Trăng...lạnh...
*************************************
Haibara Ai bước vào lớp, đôi mắt xanh ngọc khẽ liếc quanh, và dừng lại ở một khuôn mặt lạ.
-Haibara, em muốn ngồi ở đâu?
Cô thở dài ngán ngẩm... Rồi cô bước về chỗ đó- chỗ ngồi bên cạnh cậu nhóc đeo kính, tự nhiên như thể họ đã quen biết từ rất lâu.
Cô- ngay từ ngày đầu, đã chọn cho mình vị trí ở bên anh...
Nếu như cô biết, việc đó sẽ thay đổi cuộc đời cô, liệu cô có hối tiếc?
*************************************
Cô cười yếu ớt...trong khi trái tim đập rộn lên những nhịp cuồng loạn, gấp gáp.
Sự sợ hãi, và bản năng sinh tồn...
Cô- rốt cuộc vẫn không thể thoát khỏi tay Tổ chức... Gin đã suýt giết cô, và giờ Pisco sẽ kết liễu cô...
Bỗng nhiên, cô thấy một vòng tay nhấc bổng mình lên. Cảm giác bỏng rát của lửa, dần được thay thế bằng sự mát lành của không khí bên ngoài...
Cô hé mắt...
Là anh sao? Tại sao anh lại cứu cô, trong lúc cô muốn buông xuôi nhất?
Tại sao anh lại cứu cô, trong khi vì cô mà anh phải sống dưới hình dạng này?
Cô bỗng thấy...trái tim mình chệch đi một nhịp...
************************************
-Haibara? Haibara!!
Cô mơ màng... Đó không phải tên cô...không phải con người thật của cô... Cô là...Shiho Miyano...
Cô choàng dậy.
-Cậu lại gặp ác mộng nữa sao, Haibara?- Cậu nhóc đeo kính nhìn vào mắt cô, dò xét.
-Không có gì- Cô đưa tay xoa trán, thở dài bất lực.
Làm ơn...đừng quan tâm tới tôi, được không?
Đừng làm tôi hy vọng, để rồi thất vọng...
Ác mộng... Cơn ác mộng ấy vẫn dày vò cô...hàng đêm...
Một chàng trai trẻ và một cô gái với mái tóc đen dài thướt tha trong chiếc váy cưới... Hai người sánh vai bước lên thánh đường...bên dưới là cô, nằm gục trong vũng máu...nhìn theo...
Cô cười... Cô điều chế thuốc giải APTX cũng vì mục đích đó mà, không phải sao?
Để anh...trở về bên Ran...
*************************************
-Kudo, có thật là cậu đã tỏ tình với Ran?
-Ừm...
-Cậu làm thế chỉ khiến cô ấy thêm mỏi mòn chờ đợi, và tổn thương, cậu biết không?- Cô cau mày.
Anh không đáp.
Cô khẽ cắn môi... Anh làm vậy để làm gì chứ? Có cần phải vội vàng tới vậy không?
Để làm tổn thương Ran...và làm đau cả cô...
Cô thấy cái gì đó đắng chát chợt trào lên... Cô quay đi...
Không được... Cô ở cạnh anh, chỉ nhằm cùng anh chiến đấu, đánh bại Tổ chức...chứ không được có tình cảm với anh...
**************************************
Cô là chiến hữu của anh, vì vậy cô biết được khá nhiều điều Ran không biết.
Một, thân phận thật của anh.
Hai, lý do anh trở về.
Và ba...
-Tại sao cậu lại để Ran về trước? Chẳng phải thời gian cậu ở bên cô ấy không còn nhiều sao?
-Tớ cần cô ấy tránh xa chuyện này, càng xa càng tốt, Miyano à... Tớ phải bảo vệ cô ấy...- Anh khẽ thở dài.
Cô khẽ cười, khuấy nhẹ ly Sherry...
Ba, cô biết trái tim anh thuộc về ai...
Cô ở bên anh, chỉ để chiến đấu cùng anh, chứ không phải là có tình cảm với anh.
Nhưng, cô lỡ yêu anh mất rồi...
***********************************
-Ran! Rannn!!!
Anh gọi tên cô ấy, với tất cả sự hoảng loạn điên cuồng.
Bằng cách nào đó, Ran đã biết...và tới trận chiến này... Và cô ấy đã lao ra đỡ đạn cho anh...
Buông rơi khẩu súng, cô nhìn người con gái ấy... Cô như nhìn thấy những giây phút cuối cùng của chị mình...
Cô nhìn anh, và cô nhìn Ran...nhìn đôi mắt tím trong vắt ấy hé mở rồi nhắm lại...vĩnh viễn... Phút chốc, cô nảy ra cái ước muốn điên cuồng...rằng người nằm đó là cô...
Người mà anh yêu thương...thật sự yêu thương...
***********************************
Cô lặng yên, khi anh gào thét điên cuồng, trong khi thân thể của người con gái ấy lạnh dần...
Cô lặng yên, khi anh gục xuống trong mưa, bàn tay vẫn nắm chặt tay người con gái ấy...
Cô lặng yên, khi anh đứng lặng bên mộ người con gái ấy...những giọt nước mắt đau đớn, uất hận mà cô chưa từng thấy ở anh...
Cô lặng yên, và quay bước đi...
Mong ước của cô đã hoàn thành. Thuốc giải đã được chế tạo thành công. Tổ chức đã bị tiêu diệt. Cô đã trả được thù cho chị mình.
Vì thế, cô không cần phải ở bên anh nữa...
Nhưng sâu thẳm trong lòng cô, cô hiểu lý do mình ra đi...
Vì dù có ở bên anh, thì trái tim anh cũng chẳng bao giờ thuộc về cô...
Đêm... Trăng lạnh...
~End~
Chap 1: Ran Mori.
Cô là Ran Mori...
Cô là một người con gái bình thường...
Và cô...là người đứng sau anh...
**********************************
-Ran, chờ tớ nhé! Tớ sẽ quay lại ngay thôi!- Anh cười rạng rỡ trước khi chạy đi...
Cô mỉm cười nhìn theo anh... Linh cảm bất an bỗng dâng lên trong cô...rõ nét... Nhưng cô chỉ đứng đó, dõi theo anh...
Để rồi, sau đó, anh đi xa cô...rất lâu...
Nhưng, tới sau này nhớ lại, cô vẫn không hối tiếc vì đã để anh đi.
Cô không muốn ngăn cản anh.
Cô...luôn là người đứng sau anh...
**********************************
*Flashback*
-Shinichi!!- Ran khẽ cười- Nếu sau này cậu có đi xa tớ, hãy cho tớ biết cậu ở đâu nhé, được không?
-Gì cơ?- Shinichi ngước mắt nhìn cô bạn- Tại sao?
-Baka...để tớ tìm tới cậu khi cần thiết chứ sao?- Cô bé cười, tinh nghịch.
-Ừ thì...tớ đồng ý- Cậu nhóc khẽ cau mày- Nhưng tớ đã lúc nào đi đâu mà không rủ cậu chưa?
-Chưa, nhưng sau này sẽ có- Cô bé Ran cười phá lên, và bỗng thấy lòng mình nhẹ nhõm tới lạ...
*End Flashback*
Ngồi bên cửa sổ, cô khẽ cười...
Cậu không giữ lời hứa rồi, Shinichi...
Tại sao chứ? Tại sao anh không nói cho cô biết, anh đang ở đâu, và anh đang làm gì?
Để cô có thể dõi theo bước chân anh...
Vì cô...luôn đứng đằng sau anh...
*********************************
Đứng bên điện thoại, cô khẽ thở dài... Cuộc gọi ngắn ngủi, và càng ngày càng thưa dần.
Cô thấy như có một chút gì đó...tủi thân...buồn bực...từ sâu trong tận đáy lòng.
Cô lại cười, tự mắng mình ngốc nghếch. Anh bận mà, đúng không? Với những vụ án... Với những ước mơ, hoài bão của mình... Với những việc mà, anh sẽ giải quyết tốt hơn nếu không có cô...
Cô nên lấy làm hài lòng, vì anh còn nhớ tới mình chứ nhỉ?
Cô không thể ngăn cản hay quấy rầy cuộc sống riêng của anh thêm nữa.
Vì cô...chỉ nên đứng đằng sau anh...
**********************************
Anh trở về vào một ngày cuối hạ... Cô thấy vui và vững tâm hơn, khi có anh bên cạnh. Những tưởng mọi thứ đã trở lại bình yên như xưa...nhưng không...
-Ran à, cậu về trước được không? Tớ có chuyện cần nói với Shiho - Anh cười ngượng.
Cô lại cười tươi...bỗng thấy con đường về nhà đã thân thuộc biết bao lâu nay trở nên xa lạ... Có cái gì đó đắng ngắt trào lên...cô bỗng thấy khoé mắt mình ươn ướt...
Ghen ư? Không, cô chỉ thấy buồn... Thực sự, cô đâu có quyền ngăn cản cuộc sống của anh, đúng không?
Cô không đủ khả năng, để sát cánh bên anh như Shiho... Shinichi cần cô ấy, chứ không phải là cô...
Thế nhưng, cô...vẫn luôn đứng đằng sau anh... Để chỉ cần anh quay lại, anh có thể nhìn thấy cô...
**********************************
-Ran! Ran!!!
Giọng của anh...
Cô từ từ mở mắt, thấy anh đang ôm cô...đang gọi tên cô...
Đau...đau buốt nơi lồng ngực... Máu...
Cô không hối hận vì đã lao ra đỡ đạn cho anh. Cô thật sự hạnh phúc, vì cuối cùng...cô cũng bảo vệ được anh...
Trong lúc cô đang mơ màng, giọng anh vẫn vang lên bên cô...
Cô cố mở mắt, ngắm khuôn mặt anh...mái tóc đen quen thuộc...đôi mắt xanh trong giờ ngập tràn thảng thốt...
Cô đưa tay khẽ nắm lấy tay anh... Cô mỉm cười, nhắm mắt...
Bóng tối từ từ vây quanh, đặc lại...những giác quan tê liệt dần... Nhưng cô chỉ biết, anh đang ngồi bên cô, vậy là quá đủ...
Cô luôn đứng đằng sau anh...không có nghĩa, cô không thể bảo vệ anh...
**********************************
Biết bao lần cô đã mong, rằng mình không phải là cái bóng của anh, và luôn đứng sau anh?
Cô luôn muốn được đứng cạnh anh...
Bảo vệ anh và sát cánh với anh, chứ không phải người cần anh bảo vệ.
Bước đi cạnh anh, chứ không phải nuối tiếc dõi theo bước chân anh.
Vậy nhưng, tới tận phút cuối cùng...
Vị trí của cô vẫn là...phía sau anh...
Author: Milky.
Disclaimer: như mọi khi, nhân vật là của Gosho sensei, và fanfic này là của tớ :)
Genre: Romance.
Rating: K.
Status: Complete.
Osaka.
Kazuha dựa vào ban công. Mái tóc cô bay phấp phới theo làn gió.
Đên Giao thừa thật đẹp. Nhưng không có cậu ta. Đồ ngốc đó...
Cô muốn cùng cậu ta đón giao thừa. Muốn cùng cậu ta đi chùa cầu may, nhưng cậu ta chưa tới.
Đồng hồ gõ lên từng nhịp, đều đặn.
Tick tok, tick tok, cậu ấy chưa tới.
Tick tok, tick tok, tên ngốc đó đâu rồi?
Tick tok, tick tok, giao thừa tới càng gần...
**********************************************
Anh đứng đó, nhìn cô, rất lâu...
Mái tóc ấy, gương mặt ấy... Trông cô thật đẹp. Kazuha của anh thật đẹp.
Anh đỏ bừng mặt trước ý nghĩ vừa thoáng qua trong tâm trí. Anh bước tới. Tiếng chuông lảnh lót vang lên.
Chưa kịp đếm tới ba, cánh cửa bật mở trước mặt anh. Kazuha đứng đó, cười rạng rỡ.
-Ahou, chúc mừng năm mới.
**********************************************
Beika Street.
Ran ngồi lặng bên cửa sổ. Chờ giao thừa tới. Chờ năm mới sang. Chờ một bóng hình trở về.
Năm nay, giao thừa, có lẽ sẽ không có anh bên cạnh...
Giờ này, anh đang ở đâu? Anh có nhớ tới cô không?
Một giao thừa qua đi. Một năm cô lặng lẽ chờ...
Cô muốn yêu anh, rất muốn yêu anh, nhưng cô không hiểu, cô có thể chờ được thêm bao lâu?
Cô muốn quên anh, rất muốn quên anh, nhưng cô nhớ anh, nhớ anh da diết.
Kể cả khi anh bỏ cô lại một mình, kể cả khi anh luôn làm cô hy vọng, để rồi thất vọng...
Cô vẫn cứ chờ anh, vẫn cứ yêu anh.
**********************************************
Conan ngồi bên Ran. Anh lặng ngắm cô. Ngắm mái tóc đen dài phủ trên bờ vai, ngắm bộ Kimono xanh nhạt làm nổi lên làn da trắng muốt. Ngắm cả giọt nước mắt trong veo khẽ lăn ra khỏi rèm mi của cô, ngắm bàn tay thanh mảnh đưa lên, nhẹ nhàng lau khô khoé mắt.
Anh rất gần cô. Anh có thể nghe được nhịp thở của cô. Anh có thể cảm nhận mùi hương dễ chịu của cô, có thể chạm vào bàn tay cô.
Vậy nhưng anh nhớ cô. Nhớ cô da diết.
Chưa lúc nào anh căm ghét thân hình trẻ con như lúc này. Anh muốn ở bên cô, muốn cùng cô đón Giao thừa, bằng hình dáng và thân phận thật. Anh muốn lau khô giọt nước mắt ấy, muốn giữ cô thật chặt trong lòng. Muốn... Rất muốn...
Đôi tay bé nhỏ vòng qua cổ cô. Khuôn mặt anh áp vào mái tóc mềm mại của cô.
Conan ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ nhàng. Anh muốn nói nhiều điều, thật nhiều điều, nhưng anh không thể...
Anh muốn cho cô một lời hứa, muốn giữ chặt cô bên mình, nhưng anh không thể.
Anh chẳng thể làm gì cho cô...
Dù sau này có gì xảy ra, dù anh phải trả giá đắt tới như thế nào... Xin hãy để anh được bên cô. Hãy để Shinichi được bên cô, chỉ đêm nay thôi.
Tiếng điện thoại vang lên trong đêm tối...
*********************************************
-Sao lại gọi tớ tới vào giờ này? - Conan cáu kỉnh nhìn cô bé đứng trước mặt.
Đôi mắt xanh ngọc nhìn anh, nửa như trêu cợt, nửa như thích thú. Tay áo Kimono khẽ đưa lên, để lộ một viên thuốc hai màu trắng-đỏ giữa lòng bàn tay.
-Giúp tớ kiểm tra thuốc giải thử nghiệm - Giọng nói vẫn lạnh băng, nhưng khoé môi khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười - Cậu có 48 giờ.
*** ******************************************
11.55 pm.
Ran thở dài. Cô khẽ siết lấy chiếc điện thoại trong tay, lại tự cười mình.
Đã biết là anh sẽ không tới, sao cô vẫn thấy hụt hẫng thế này?
11.58... Giọt nước mắt lại vô thức tràn ra khoé mi...
Một hơi thở nhẹ nhàng phả vào sau gáy cô. Một giọng nói ấm áp và quen thuộc vang lên bên tai cô...
-Đừng khóc chứ, Ran.
*********************************************
Trước cửa văn phòng thám tử.
Người phụ nữ bỏ cặp kính đen, nhìn chồng, nở nụ cười ý nhị :
- Có lẽ lần này ta không thể gặp Shin chan như kế hoạch rồi nhỉ?
Người đàn ông khẽ cười:
- Biết trước thế rồi sao còn kéo anh về Nhật?
-Em muốn đón Tết ở Nhật. Cũng lâu lắm rồi nhỉ, Yuu?
-Thế giờ em muốn đi đâu nào?
-Về nhà thôi- Người phụ nữ cười rạng rỡ, kéo tay chồng. Cô nhìn lên văn phòng thám tử đang sáng đèn, thì thầm:
-Shin chan...chúc mừng năm mới.
********************************************
Ai nhìn tấm thiệp trong tay. Nét chữ sắc sảo, gọn gàng mà cô đã quen thuộc biết bao năm nay...
Cô bật cười cay đắng. Cuối cùng thì anh và cô vẫn không thể cùng sống trong một thế giới. Cuối cùng, anh vẫn phải từ bỏ cô, để giữ lấy mạng sống cho cả hai.
Cuối cùng, cô cũng không thể hận anh...
Cô nhẹ nhàng kẹp tấm thiệp vào trong cuốn sổ tay. Tấm thiệp màu đen, chỉ gồm vài chữ:
Sherry, năm mới tốt lành.
Cô nở một nụ cười khi bước ra mở cửa. Tiến sĩ Agasa đứng đó cùng với đội thám tử nhí. Trông thấy cô, bọn nhóc cười toe:
-Ai kun, chúc mừng năm mới!!!
Từ góc phố, chiếc Porsche 365A phóng vút đi...
~End~