~Xám~
Một ngày sắp thu. Thèm lắm chút sắc xám, bàng
bạc và lành lạnh đầu đông. Chợt lại nhớ tới người, cô gái mang màu xám.
Một ngày mưa năm ấy, cô gái nhỏ của tôi, gục
xuống giữa cơn mưa dữ dội, vùng vẫy giữa cái chết, giữa sự bội phản, giữa những
nỗi đau. Một ngày mưa năm ấy, một ông lão tốt bụng đưa cô vào trong, cho cô một
chút gì ấm áp, cho cô nơi gọi là “nhà”, cho cô một cuộc sống mới, một thân phận
mới.
Ngày mưa năm ấy, cô gái của tôi, chọn cho
mình cái tên, chọn cho mình vận mệnh mang màu xám.
Ai Haibara.
Tôi vẫn tự hỏi rất lâu, ngày hôm ấy, em đã
nghĩ gì?
Có lẽ em đã nhìn ra màn mưa, trắng xóa, bàng
bạc. Có lẽ, em đã thốt ra cái tên ấy, nhẹ nhàng, mà ẩn giấu những nỗi niềm
riêng, như chính em luôn vậy, phải không?
Em chọn cho mình màu xám, thứ màu sắc biệt lập.
Không tăm tối như sắc đen, nhưng không thể thuần khiết như sắc trắng. Như chính
em, mắc kẹt trong guồng quay cuộc sống. Như chính em, vùng vẫy thoát ra khỏi thứ
bóng tối đớn đau, thoảng tanh mùi máu, nhưng không thể, khi nó vẫn cứ mãi ám ảnh
em không phút nào ngơi nghỉ, trong những cơn ác mộng, trong những giây phút
thoáng qua, trong từng ngày em còn sống, và còn thở. Như chính em, tìm về một
cuộc sống mới, nhưng không cho mình quyền được sống một cuộc sống
bình thường, như một cô gái bình thường.
Em chọn thứ màu sắc biệt lập ấy, như tách
mình ra tất cả, khi em không còn nơi để trở về, dù là thứ bóng tối em đã từ bỏ,
hay thứ ánh sáng còn mịt mờ vô định ngoài kia.
Em chọn cho mình thứ màu sắc u buồn ấy, như
những gánh nặng trên vai em, không thể buông xuống, dẫu là một giây, một phút. Như
không cho mình quyền được hạnh phúc hay buông bỏ. Những tội lỗi. Dằn vặt. Đớn
đau.
Em chọn cho mình thứ màu sắc cô độc ấy, như
chính em những ngày đầu tiên, không cho mình quyền-được-hòa-nhập. Vì em biết, sẽ
đến lúc buộc lòng phải rời bỏ nó. Vì em biết, chỉ cần một phút lơi là, em sẽ
đem lại nguy hiểm, cho những người em yêu.
Vì vậy chăng, nên em dùng sự lạnh lùng của
mình, vỏ bọc của mình, để từ chối mọi người bước vào thế giới của em, để hiểu
em, và yêu em?
Vì vậy chăng, nên em gạt đi cánh tay hướng về
phía mình của người con gái ấy?
Vì vậy chăng, nên em đã từ bỏ, một cách không
do dự? Khi em ở lại trên chuyến xe buýt tử thần, khi em ngồi lại trong tòa nhà
cao tầng đầy bom sắp nổ. Khi em gửi lời thì thầm vào trong gió.
“Giá như, tớ có thể quên đi, tất cả…"
Vì vậy chăng, nên em giấu hết những tổn
thương, những bất lực vào bóng đêm, vào những giấc mơ, chỉ để lại một nụ cười
nhạt nhòa, và đôi mắt xanh phảng phất những nỗi đau?
Vì vậy chăng, nên em chỉ mỉm cười, hờ hững
nói về thứ quá khứ bị vấy bẩn và hằn những nỗi đau không thể cất thành lời? Vì
vậy chăng, nên em vẫn nhàn nhạt dửng dưng, khi chàng trai ấy thốt lên những lời
buộc tội?
Em mang trên mình sắc xám. Nhưng tận sâu
trong em, luôn khát khao ánh sáng.
Em lặng yên dõi theo người con gái thánh thiện
giống chị mình một cách lạ kỳ. Em hạ lớp phòng bị của mình xuống, bắt đầu học
cách mỉm cười với những đứa trẻ. Bắt đầu đón nhận thế giới, mở lòng hơn, bao dung hơn.
Tôi yêu, cả những mâu thuẫn của em với chàng
trai ngốc, ngốc đến kỳ lạ ấy. Vì chính em, hình như cũng giống họ, những con
người ngốc nghếch, sẵn sàng đưa tay bảo vệ những người yêu thương và xa lạ, chẳng
thoáng qua chút suy nghĩ ích kỷ cho bản thân mình.
Chàng trai ấy, từ những phút đầu tiên, cho em
chút ánh sáng của hi vọng và niềm tin, xoa dịu em sau những nỗi đau và bội phản.
Một người em có thể đặt trọn niềm tin, và tin tưởng em, đối xử với em như một
người bạn, một người đồng đội. Người cho em quan tâm và ấm áp, chứ không phải
là lợi dụng em, để rồi vứt bỏ khi không cần thiết. Người đã nắm lấy tay em, đưa
em ra khỏi bóng tối, đến với thế giới rộng lớn và đa sắc ngoài kia, thế giới mà
em đã từng bị ngăn cách bởi những bức tường dày của phòng thí nghiệm. Người đưa
cho em một bàn tay, nâng em dậy mỗi khi em tuyệt vọng. Em dựa dẫm và ỷ lại vào
người như một sự hiển nhiên, như một sinh vật sống luôn khao khát ánh mặt trời.
”Cậu sẽ bảo vệ tôi mà, đúng không?”
Vì em, chỉ là
một người con gái. Em vẫn cần lắm, chút yêu thương, cảm thông, và chở
che. Và, tôi yêu cách em tự đứng lên, mỉm cười và đón nhận thế giới ngoài kia,
yêu đôi mắt em không còn mãi dõi theo người nữa.
Sống sót và mỉm cười
sau những nỗi đau. Đôi tay tước đoạt mạng sống, giờ yêu thương và bảo bọc những
gì nhỏ nhất, cũng là một loại mạnh mẽ. Tôi yêu em, vì em mạnh mẽ.
Tôi yêu em, từ cách em đổi thay, từng chút, từng
chút một. Yêu nụ cười em dần chân thật và rạng rỡ, yêu em khi em học cách thể
hiện cảm xúc thật của mình. Cười tươi khi em muốn, cáu kỉnh khi em muốn. Tôi
yêu cái cách em dần quên đi những dằn vặt và mâu thuẫn ban đầu, mở lòng đón nhận
những yêu thương, và học cách yêu thương. Tôi yêu cách em bảo vệ người, và sống
hạnh phúc trong sự bảo bọc của người.
Em, dần trở thành một người con gái, đặc biệt
theo cách em luôn như vậy. Nhưng cũng rất bình thường, có những vui buồn, những
cảm xúc, những yêu thương.
Sắc xám, cũng là một thứ sắc màu kết hợp. Khi
em biết cười, khi em hòa vào cuộc sống kia, em tỏa ra một thứ ánh sáng của
riêng mình. Không còn sự sắc sảo và cao ngạo, em trở nên, dịu dàng và rực rỡ.
Tôi thích ngắm nhìn em, đổi thay từng ngày, đẹp đẽ hơn, rực rỡ hơn, sắc xám ấy
trở nên đẹp đẽ và thuần khiết hơn bao giờ hết.
Vì em là em, người con gái mang sắc xám đầu
đông. Vì em là em, đẹp nhất khi sống thật với chính mình.
Mỉm cười nhìn em, lại vẩn vơ suy nghĩ. Biết
đâu đấy, một ngày trời đông bàng bạc sắc xám và tuyết bắt đầu rơi, em sẽ gặp được
mảnh ghép hoàn thiện cho mình. Một chàng trai dịu dàng, quan tâm em và yêu
thương em thực sự. Như một ly cà phê sữa, hòa tan em, bằng sự ấm áp ngọt ngào.
~End~
*Và biết đâu nhỉ, chàng trai ấy, tên là Hakuba
Saguru? =))))*
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaChị cũng rất thích Ai, thích nét lạnh lùng của cô bé này, nhưng bên trong lại dồi dào tình cảm :)
Trả lờiXóaHakuba Saguru thì hơi ít xuất hiện trong Conan nên chị không nhớ gì nhiều, cơ mà search lại thì... à đẹp trai, haha <3 <3