Thứ Tư, 1 tháng 2, 2017

Chapter 11

Góc lảm nhảm của Translator: 
Mình biết là mình không thể viện một cái cớ nào cho sự bỏ bê đứa con này suốt thời gian vừa qua, dù cho (gần như) chưa bao giờ mình có ý định drop em nó. Thực ra nếu không có comment kêu gào đòi chap của (một số) bạn thì có lẽ mình đã định giấu em nó trong máy cả đời =))) Thôi thì, muộn còn hơn không, thật sự cảm ơn mọi người. Và xin lỗi.
Mình cũng biết dạo gần đây fic này được đem đi một số nơi (và thật xấu hổ khi thừa nhận đó cũng là một phần động lực tiếp tục của mình =)))). Không phải mình có ý kiến gì đâu, chỉ là muốn nhắc các bạn một chút: Các bạn có thể không ghi tên dịch giả, okay, nhưng làm ơn nhớ cho mình xin tên tác giả - tên mẹ đẻ của fic nhé, hihi :3 ~ Với lại, mình cũng sắp edit lại toàn bộ fic, nên nếu mọi người có hứng thú thì hãy chờ update (và để lại dấu chân nếu có thể) nhé <3 ~ Yêu thương nhiều ~
Mil.

Chapter 11

“Joui là Joy, Joui là Joy! “Joui là Joy, Joui là Joy! Theo Nhương Di thì không có gì phải nghĩ, nếu đã nghĩ thì đừng theo Nhương Di!

Just do it, Zura! Yo, yo, yo, Joui là Joy! Joui là Joy! Katsurap, Katsurap! Lật đổ lũ ngu Mạc Phủ, Zu-Zura!”

“Yo yo cái *beep*. Có ai đó không, vả tên não phẳng đó mấy phát hộ với!”

 Kagura ngồi trên băng ghế mình vẫn thường ngồi trong công viên. Cô ngước mắt nhìn trời, bỗng dưng có dự cảm chẳng lành. Nếu bây giờ tự dưng lại nhận được một tin nhắn quái quỷ nào nữa, cô thề cô sẽ bẻ đôi điện thoại rồi đem hai mảnh đó đi bạo cúc tên Okita.

“Tin nhắn mới. Beep, beep, beep”.

Kagura cười gằn một tiếng, giẫm nát điện thoại dưới chân. Cũng đến lúc cô đến thăm trụ sở Tân Đảng một chuyến rồi nhỉ? Cô cầm ô, đứng dậy.

Okita đã xong buổi tuần tra sáng ở phường Kabuki. Một buổi tuần tra sáng ở phường Kabuki chẳng bao giờ nhàm chán cả. Và cũng chỉ có mới một buổi sáng, cậu cũng đã lôi thanh niên Dân làm đủ nghề trắng-xoăn-tự-nhiên đang vật vờ trên đường nào đó dậy tới ba lần. Chắc là do hạ đường huyết, nên anh ta vừa đi vừa lảo đảo. Và sau khi nhét cho anh ba chén đường trắng, cậu nhìn thấy con chó trắng khổng lồ nào đó đang đi tung tăng trên phố, và buộc phải bắt giữ nó vì chắn đường cản lối. Ai mà qua đường nổi khi c*t của nó vung vãi tứ tung trên đường kia chứ?

Và do vậy cậu ném nó lại trong nhà vệ sinh Tân Đảng, và tiếp tục tuần tra. Cậu bắt gặp vài ả gái bar, một trong số họ vừa nhìn thấy đồng phục của cậu đã ốp thẳng một bát trứng chiên lôi ra từ chỗ quái nào không biết vào mặt cậu. Và nói rằng nhìn nhầm cậu với Kondou. Kondou đó! Làm thế quái nào mà cô ta nhầm cậu với con khỉ đột đó được vậy?

Cậu bước xuống phố, và xem cậu nhìn thấy gì kìa…Katsura đang bước vào một quán mì. Nhưng khi lao vào trong, cậu chỉ thấy người chủ nhà hàng, và cô đưa cậu đi lục soát khắp nhà. Và dù cho cậu tìm thấy không biết bao nhiêu cửa sập và hầm bí mật, vẫn chẳng thấy cái mặt Katsura đâu cả. Đuôi bộ Kimono của cô chủ nhà hàng lồi lên một cách bí ẩn, như thể có ai đó trốn trong váy của cô ta vậy. Nhưng tất nhiên Katsura không thể nào trốn trong đó…đúng không?

Sau khi rời khỏi nhà hàng, cậu thấy gã đàn ông đó ngồi trên phố, trong một cái thùng bìa cứng bốc mùi, và trông như một con chó bẩn thỉu. Okita đã phải tuyên truyền lại với gã, rằng đây là nơi công cộng, hắn không thể chiếm lấy như đúng rồi vậy được, rồi đuổi hắn ta đi.

Và rồi cậu bất chợt nhìn thấy một đám otaku và cuồng net mặc kimono xanh đang gào toáng lên “Otsu! Otsu!” Cậu đuổi họ đi vì tội cản trở giao thông, và suýt chút nữa xắt đôi cậu nhóc nào đó dám phản đối anh xé băng rôn của Otsu. Cậu ta có đeo kính, và Okita có cảm giác như đã gặp ở đâu rồi, nhưng cũng chẳng nhớ nổi là ai (và cũng chẳng quan tâm)

Rồi cậu trở về trụ sở Shinsengumi, phân loại tất cả những ai muốn kiện cáo cậu *đếm không nổi* và những người lên tiếng buộc tội cậu mưu sát họ *cũng đếm không nổi* và tất cả những người buộc tội cậu phá hoại tài sản của họ *nhìn mặt cậu xem. Có quan tâm không?* khi cửa phòng bật mở.

Kagura nhìn cậu chằm chằm, cầm hai mảnh điện thoại vỡ bằng một tay, tay kia cầm ô. Mặt không chút cảm xúc, cô nâng bàn tay cầm chiếc điện thoại hỏng kia, lên tiếng “Cưng có thể tự nhét đống này vào *** mình không?”

Okita nhìn cô chằm chằm trong một thoáng, rồi rút kiếm “Nếu ta nói không thì sao?”

Kagura thở dài. Cô nhấn nút ẩn trong chiếc ô “Vậy thì ta phải xử lý rồi. Bằng vũ lực”

Okita mỉm cười, hất đống giấy tờ qua một bên, và nạp đạn vào khẩu bazooka giấu dưới bàn “Nếu ta thắng thì sao đây?”

“Mơ đi cưng”

Okita nhắm bắn, rồi khai hỏa. Kagura nhảy qua một bên, bật vào tường, và lao về phía Okita…được rồi, về phía Okita đã-từng-đứng. Okita đã trượt qua phía bên kia phòng. Kagura chưa kịp nhận ra điều đó, và đập mạnh vào ghế cậu. Đúng lúc đó, Okita bắn.

Khói bụi bốc lên nghi ngút từ nơi đã-từng-có-một-cái-bàn. Okita hạ khẩu bazoka, mỉm cười. Làm gì với con bé kia bây giờ nhỉ? Khói bụi dần dần lắng xuống, lộ ra một chiếc ô màu tím đã mở tung. 

Kagura mỉm cười đằng sau chiếc ô, và dù Okita không nhìn thấy cô cười, cậu cũng biết chính xác nụ cười đó trông thế nào. Kagura bắn liền một loạt đạn, không hề ngừng nghỉ. Okita bị hất văng ra khỏi phòng, bay qua bãi tập luyện của Shinsengumi, và rơi xuống hồ. Kagura bước ra ngoài thông qua cái lỗ cô vừa đục trên tường, và nhảy qua bãi cỏ, hất văng vài người đang tập luyện đứng vướng đường.

“Thằng sadist hèn nhát kia, mi đâu rồi? Thò mặt ra khỏi hang mau, ta biết mi chưa có chết mà!” Cô bước xuống hồ, cho đến khi nước ngập qua đầu gối. Và rồi một bàn tay kéo mắt cá chân cô làm cô mất thăng bằng, và ngã đập mặt xuống hồ.

Okita ngoi lên mặt nước, tay nắm mắt cá chân cô. Cậu ấn đầu cô xuống nước, làm cô vùng vẫy loạn lên. Nhưng rồi tay cô đấm mạnh ra sau, hất văng Okita xuống nước thêm lần nữa.

Kagura đứng dậy, ướt như chuột lột. Chiếc ô của cô ở ngay gần đó, nhưng cô thừa biết rằng nếu cô di chuyển về phía đó dù chỉ chút chút thôi, Okita sẽ nghe thấy tiếng đập nước và nhấn chìm cô lần nữa cho xem. Với làn nước đục như bùn thế này, hắn ta có thể trốn dưới nước, nhưng cũng có nghĩa là hắn ta chẳng nhìn thấy cái gì hết. Thanh katana của hắn vẫn còn ở trong căn phòng hoang tàn ban nãy, và khẩu bazooka đã tan thành bụi cám từ thuở nào rồi.

Vậy là hiện giờ cả hai người đều ở trong một cái ao, không có vũ khí trong tay, và chẳng biết kẻ còn lại ở chỗ quái nào cả. Liệu cô sẽ vấp ngã trước để cậu tìm ra vị trí của mình, hay cậu sẽ ngoi lên hít thở trước đây? Bây giờ tên đó hẳn phải hết không khí rồi chứ? Kagura thầm nghĩ. Nhưng rồi cô thoáng thấy vài ống rỗng nổi lên. Chắc chắn hắn ta phải đang thở bằng một trong số đó. Nhưng ai sẽ chuyển động trước đây? Cô, hay là hắn?

Làm thế nào cô có thể đánh lạc hướng hắn khi trong tay không có ô chứ? Và rồi, cô nhìn thấy vài viên đá dưới chân mình. Chậm rãi và nhẹ nhàng, cô đưa tay xuống nước, nhặt lấy vài viên đá cuội. Có vài sóng nước lan ra làm cô đông cứng người, nhưng may là không lan đến chỗ-quái-nào-đó-Okita-đang-ở, đủ để hắn nhận ra vị trí của cô.

Cô ném vài viên đá cuội về phía bờ ao đối diện xa hết mức có thể, rồi nhìn một đợt sóng – có lẽ là của Okita đang bơi về phía mấy hòn đá tạo ra. Kagura nhanh chóng nhảy ra khỏi ao và nắm lấy cái ô. Đến khi Okita kịp nhận ra hai làn sóng phía đối diện và nhận ra có thể cô vừa làm gì, cô đã bắn đạn từ ô ra rồi.

Khói bốc nghi ngút từ đầu ô của cô, nhưng vẫn chẳng có tí xíu máu nào loang ra trên làn nước đặc như bùn cả. Kagura đưa tay lên mắt tìm khắp trên làn nước.

Này, có phải Okita Sougo không giống người đến mức hắn còn chẳng chảy máu không? Kagura nâng ô, nhắm vào mấy chiếc ống rỗng kia. Bam! Bam! Sploosh! Đường dẫn khí của hắn thế là xong. Nếu không còn ống để thở nữa, hắn hẳn phải ngoi lên sớm thôi.

Sóng và bọt nước nổi lên. Kagura nhắm bắn, đặt tay lên nơi bắn của chiếc ô…và bị Hijikata đập thẳng vào đầu. “Oi, cô gái, cô không được phép đi loăng quăng hành hung cảnh sát Shinsengumi -”

Kagura hất văng anh bay qua hàng rào. Nhưng với Okita, chỉ giây phút ngắn ngủi đó là quá đủ. Cậu đã nổi lên, và trên tay đã cầm sẵn một khẩu súng của một đồng đội vừa bị hạ gục. Trên người cậu chẳng có chút lỗ hay dấu vết gì hết, ngoại trừ hơi thở hơi gấp gáp – và tất nhiên, ướt như chuột lột. Kagura mỉm cười, nâng ô lên lần nữa. Okita nhắm bắn. Cả hai người đều đặt tay lên cò súng. Hai đôi mắt nheo lại, và từng giọt nước nhỏ xuống nơi hai người đang đứng.

Và rồi cả hai người bị Mayo-bazooka của Hijikata thổi bay đến nơi nào xa lắm.

“Chết tiệt, lẽ ra mình phải trang bị một khẩu kiểu này từ lâu rồi mới phải."

Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2015

Chapter 10

Chapter 10



Okita nhìn Kagura, nở nụ cười chói lóa, tay nâng khẩu bazooka. Nhưng trước khi cậu kịp bắn, Hijikata bỗng nhiên xuất hiện từ phía sau lưng, cốc đầu cậu.

“Đây là một cuộc gặp mặt hòa bình. Chúng ta muốn đưa họ đi một cách tự nguyện nếu có thể cơ mà”
Kamui tung nắm đấm vào mũi Hijikata, làm anh văng mạnh vào tường.

“Mơ đi. Rất xin lỗi, nhưng thanh danh ta sẽ mất hết nếu bị Shinsengumi bắt”

Một bóng đen di chuyển sau lưng anh.

“Ngươi có ý gì, Kamui? Được Shinsengumi bắt giữ là một vinh dự to lớn đó”

Sadaharu nhảy ra từ cánh cửa sập, gặm đầu Kondo. Máu từ từ chảy xuống cổ anh. Một sợi xích dày cộp quấn quanh cổ Sadaharu. Hai cảnh sát lực lưỡng cố lôi nó lại, nhưng có vẻ như không ăn thua. gì cả. Kagura ngay lập tức lao tới chỗ Sadaharu, nhưng Okita tuốt kiếm, và chĩa vào cô. Cô buộc phải lùi lại, nếu không muốn bị xắt thành sợi mảnh.

Một cảnh sát lầm bầm chửi thề, và rút súng. “Anh Kondou! Cố lên! Đừng cử động!” Anh ta nhắm, và bắn. Một mũi tên tẩm thuốc mê bay ra, cắm sâu vào lớp lông của Sadaharu. Sadaharu gào lên đau đớn, và bắt đầu chao đảo. Từ góc nhìn của Kagura, trông như Sadaharu đã bị bắn, vì máu của Kondou rớt lên lông nó.

Và Kagura bùng nổ.

Cô nhảy lên không trung, đá Okita vào tường bằng cả hai chân, nắm lấy lưỡi thanh katana và giật nó khỏi tay cậu. Máu rơi xuống từ kẽ ngón tay, nhưng cô chẳng thèm quan tâm. Cô nhảy lên, chuẩn bị tung đòn kết liễu kẻ đã bắn con chó yêu quý của mình, giơ cao thanh katana trong tay. Lưỡi kiếm chém xuống. Và bị một người đàn ông vừa tỉnh dậy chặn lại theo bản năng.

Gintoki nhảy về phía Kagura, hất văng thanh Katana khỏi tay cô, và giữ chặt cô lại, mặc cho cô cắn và vùng vẫy. “Nhóc, đừng quấy rầy cuộc chiến của anh trai em. Sadaharu chưa chết, Kagura! Cái máy thải p**n chết tiệt đó làm sao dính một phát đạn mà chết được! Nó làm sao mà chết được, anh mày phí bao nhiêu thức ăn nuôi nó, rồi dắt nó đi dạo bao nhiêu lần, chết tiệt!”

Chắc chắn thế rồi, Sadaharu chỉ hơi buồn ngủ chút xíu thôi. Nó ngáp, rồi miệng lại ngậm chặt đầu Kondou với một tiếng “Rắc”.

Kamui, cười như một kẻ loạn trí, lao nhanh như cơn lốc, đoạt kiếm và chém, rồi đập mạnh đầu hai viên cảnh sát xuyên qua bức tường. Chỉ trong vài giây, trận chiến kết thúc. Okita nằm trong góc, hai dấu chân của Kagura in trên mặt, và bất tỉnh. Kondou đã ngất vì mất máu quá nhiều. Kamui đánh bại hết những người còn lại.

Kagura sụp xuống trong tay Gintoki. “Kagura? Kagura!” Anh lay mạnh người cô. Kamui nhìn họ “Đừng lo quá. Con bé vừa chiến đấu với dòng máu của mình. Tốn quá nhiều sức thôi. Nó lên quá cao, và con bé phải đẩy nó xuống quá nhanh. Ta ngạc nhiên là nó vẫn còn sống đấy.” Kamui quay lại, và nâng Sadaharu đang say ngủ lên như thể nó chỉ là một chú cún con.

“Không phải vậy” Gintoki cất tiếng “Ngươi không hề ngạc nhiên khi con bé còn sống, đúng không? Ngươi thậm chí còn chẳng lo lắng cho nó đến một giây, hay ngươi cứ để mặc con bé chiến đấu với dòng máu của mình cho đến khi nó cạn kiệt, còn con bé thì ngã gục? Ngươi biết con bé sẽ làm được mà không cần chiến đấu đến cùng, ta nói đúng chứ?”

Kamui không nhìn anh. Anh đem Sadaharu lên trên “Con bé sẽ không ngủ lâu đâu, nên bây giờ tốt nhất các ngươi nên về nhà đi. Tốt nhất là con bé tỉnh lại trên một chiếc giường mềm, hiểu chưa? Bằng không ta sẽ rao bán nội tạng của Sakata trên mạng, và bảo ai muốn mua thì tự đến mà lấy, hiểu chứ?”

Kamui quay bước rời đi. Ngày hôm ấy, không ai nhìn thấy gương mặt anh. Trước khi anh tới chỗ Abuto và Shinpachi đang gác cổng, thực sự, trên gương mặt anh nở một nụ cười vui vẻ. Không ai nhìn thấy gương mặt anh, khi anh quay lưng về phía Sakata.

Ta sẽ không nói ra, nhưng ngươi thấy rõ mà, phải không?

Kagura tỉnh lại từ giấc ngủ sâu. Cô cảm thấy chao đảo lạ kỳ, và gần như không cử động nổi. Cất tiếng.

“Urg…”

Cô cố mở một mắt. Ánh nắng từ bên ngoài tràn vào phòng, làm cô đau đầu khủng khiếp, nhưng cô vẫn thấy mừng vì cửa sổ còn mở. Ánh mặt trời làm cô thấy ấm áp hơn. Rồi da cô bắt đầu khô lại. Thực sự, chết đi như vậy, cũng không tệ lắm, trên một chiếc giường lớn và thoải mái, ánh mặt trời mơn man trên…

“Kagura! Sao em không gọi anh? A! Ánh nắng! Xin lỗi nhé, anh quên mất là cửa sổ đang mở!” Shinpachi chạy vào phòng, kéo rèm. “Kagura, em tỉnh rồi! Mọi người lo cho em lắm đó. Anh Gin ôm em ra khỏi đó, Abuto thì cứng cả người lại và suýt thì bỏ chạy, nhưng Kamui cười cười đấm anh ta một cú rồi lôi anh ta khỏi sân bay. Em ngủ suốt quãng đường về nhà…mà, lẽ ra em phải ngắm sao trên đường đi, đẹp lắm đó! Tự nhìn thì tuyệt hơn nghe kể lại nhiều. Cơ mà, Abuto cũng thật tốt khi thanh toán mọi chi phí cho chuyến bay về đây…”

Kagura cố nâng mình dậy. Shinpachi kê gối vào lưng cô, giúp cô tựa lên. “Sadaharu đâu rồi?’ Như nhận được tín hiệu, Sadaharu kêu lên và bước vào phòng, liếm khắp mặt Kagura. Kagura cười khanh khách, và đập vào gáy Sadaharu “Đừng có làm chị lo nữa nhé, máy thải p**n!” Sadaharu tru lên vui vẻ, và sản xuất ngay tại chỗ một cục **** tròn tròn.

Gintoki xuất hiện sau cánh cửa, vò vò đầu, đôi mắt cá chết nhìn kỹ Kagura từ đầu đến chân “Em ổn rồi đúng không? Thật sự ổn rồi đúng không?” Kagura kinh ngạc nhìn anh “Anh đang lo đấy hả?’

Đôi mắt cá chết của Gintoki hình như còn sụp xuống nhiều hơn, và trông dễ ghét hơn cả chục lần “Không, chỉ là mày ngủ trên giường của anh, còn anh phải ngủ trong cái tủ bé tí của mày và nằm trên con chó chảy đầy nước dãi đó. Bao giờ mày mới định chuyển về đây?”

Kagura quăng mạnh cái ô nằm cạnh giường cô vào mặt Gintoki “Chết tiệt, anh không có tí lòng trắc ẩn nào với người đáng thương yếu ớt đang ốm sắp chết hả?” Và rồi cô tiếp tục nhào lên đập anh ra bã. Shinpachi câm nín nhìn Kagura đập mạnh cái ô trên tay vào đầu Gintoki.

“Ốm sắp chết là như vầy ấy hả?”

Kamui bước trên con đường dài, chỉ tuyền một màu xám đen chết chóc. Trong thành phố đã từng là nơi phồn thịnh nhất khắp ba dải ngân hà. Sấm chớp nổ ầm ầm trên đầu. Abuto chầm chậm bước đằng sau, chiếc ô mở tung.

Kamui bước trên con đường mà anh biết rõ từng chi tiết. Cầu thang đó. Lúc con bé tìm nấm. Lúc con bé nhặt được một đồng xu 100 yên. Lúc con bé nhận được một bó lưu ly tuyệt đẹp. Mưa vẫn rơi, nhè nhẹ. Kamui cầm theo ô, nhưng anh không mở. Đến một góc đường, anh rẽ ngang và bước vào công viên. Sải bước trên đường, tới một góc biệt lập. Bước qua một cái biển nhỏ.

Nó đề “Nghĩa trang Yato”

Nghĩa trang rất nhỏ. Hầu hết Yato chết trên chiến trường, nên đa số họ không có nơi táng thân tử tế. Chỉ có vài người được yên nghỉ trong quan tài và được tổ chức lễ tang. Kamui bước trên con đường hẹp, đến trước một ngôi mộ nằm khuất dưới bóng liễu. Đứng ngoài tầm những cành liễu buông lơi. Anh không còn nhớ chính xác  những từ ghi trên bia đá, nhưng anh vẫn biết rõ... Nâng tay, gạt những cành lá lòa xòa. Biết trước mình sẽ nhìn thấy những gì. Một bia mộ nhỏ bằng cẩm thạch, nằm trên một mảnh đất xác xơ.

Trước mắt anh hiện ra một cánh đồng hoa bé nhỏ đang bừng nở. Ngạc nhiên. Làm sao mà… Kagura. Con bé gần như suốt ngày ở một mình từ sau ngày mẹ mất. Bàn tay nhỏ bé lốm đốm, bám đầy bụi đất. Khi con bé quỳ xuống và cầu nguyện trước nấm mồ… Thật là, con nhóc ấy, lúc nào cũng lén lút. Cây liễu hứng gần hết nước, nên khi mưa xuống, những đóa hoa không bị nhấn chìm. Những đóa cúc vạn thọ nở bừng rực rỡ. Những đóa lưu ly gần nở. Những bông di nha không lớn, khá sáng màu. Màu cúc rải rác ngẫu nhiên trên cánh đồng hoa nhỏ.

Kamui nhìn nó chăm chăm. “Rốt cuộc thì, ta ở đây làm gì?” Từ khi anh tìm ra nơi này lần đầu, anh không đến đây thêm một lần nào nữa. Hai tuần sau khi bà ra đi, và lễ tang được tổ chức. Anh không tới dự lễ tang. Nếu anh đến, thì ở đó sẽ cần thêm một chiếc quan tài nữa.

Anh quay về đây, để làm gì kia chứ? Thực ra thì…

Kamui lấy từ trong áo choàng một gói giấy nhỏ. “Mẹ, con đoán là em con đã làm trước rồi, nhỉ?” Kamui xé gói giấy ra, và rắc những hạt giống nhỏ xung quanh. Những thứ này, lẽ ra sẽ được trồng bởi người làm vườn chuyên dụng của anh, và gửi đến chỗ Kagura. Nhưng chắc chắn con bé sẽ không thích nó. Con bé chẳng bào giờ là loại con gái thích hoa hồng.

Người đó đã biết chưa nhỉ? Umibouzu không hề biết, nhưng Kamui biết rõ ông luôn quay lại đây vào ngày đó, và chỉ bước thẳng vào nghĩa trang. “Đồ yếu đuối đó…” Kamui  cất tiếng, cũng không rõ chính mình đang nói về ai, em gái, hay cha. Yên lặng bước ra khỏi nghĩa trang, về phía con tàu vũ trụ đang chờ đón. “Tộc Yato là sát thủ, chứ không phải người trồng hoa.” Anh bình tĩnh sải bước qua Abuto.

Rồi bất chợt quay lại, ra lệnh cho Abuto “Abuto, lần sau ta đến đây, nhớ mang xe ủi đất, và…”  Kamui ngừng lại. Giọng nói tàn nhẫn ban đầu nhỏ dần, nhỏ dần trong cái lạnh.

Abuto chờ đợi “Xe ủi, và…gì nữa ạ, Đội trưởng?"

“Phân bón. Lần sau nhớ nhắc ta mang phân bón”

Anh không hề nói với ai thêm lời nào suốt ngày hôm đó. Thậm chí còn chẳng buồn cằn nhằn về đồ ăn, dù anh vẫn ăn nhiều chẳng khác gì mọi ngày.

Okita nằm trên giường trong trụ sở Tân Đảng. Băng quấn đầy trên trán. Lần này, Kamui lại trượt ra khỏi kẽ tay bọn họ, nhưng Okita biết trước điều đó. Nếu hắn không thể thoát thân, chắc chắn cậu sẽ vô cùng thất vọng. Nhưng tất cả không hẳn là vô ích. Okita đã biết rõ phạm vi thực lực, cách di chuyển ưa thích của hắn. Cậu cũng biết được rằng Kamui vô cùng quan tâm đến con nhỏ đó. Điều này sẽ hữu dụng. Vô cùng hữu dụng.

“Kamui, lần này ngươi chạy thoát, nhưng lần sau chắc chắn ta sẽ tóm được ngươi, đồ khốn!”

Trong lúc đó, cậu sẽ tiếp tục luyện bắn bazooka với hình nhân Hijikata và Kagura. Chắc sẽ lại “lỡ tay” trượt thêm nhiều lần nữa, nhưng rồi cuối cùng cũng sẽ “lỡ tay” bắn trúng Toshi hay con nhóc tóc cam nào đó thôi. Có cần luyện nữa không nhỉ…


Dù sao thì, những vụ “lỡ tay” như vậy sẽ chẳng bao giờ chấm dứt.

Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

[Oneshot] Thoáng mưa

AUTHOR: Milky.
GENRE: General, Tragedy, Angst, Romance.
RATE: T.
PAIRING: Akai Shuuichi, Miyano Akemi.
SUMMARY:
Chỉ là một câu chuyện, một dòng ký ức, nương theo những màn mưa. 

STATUS: Complete.







~Thoáng mưa~

Một chiều mưa. Anh nhìn cô, từ xa.

Cô gái này, hoàn toàn không nhận ra hay có chút linh cảm nào về việc mình bị theo dõi suốt mấy ngày qua. Anh nhìn cô, đi học, về nhà, đi làm thêm, dừng lại bên vệ đường chăm một chú mèo hoang. Một cô gái bình thường, hay giúp đỡ người khác, hay cười, nhưng lại có chút gì khép kín và xa cách. Không thật sự xinh đẹp, nhưng nụ cười luôn bất giác cho người ta cảm giác an toàn. Rất lạ.

Khói thuốc bay, vương vấn. Cũng khó mà tin, người con gái ấy lại là người thân của Sherry, một chuyên viên sinh hóa được cấp mật danh từ khi mới mười ba tuổi, một mắt xích quan trọng trong Tổ chức. Anh vẫn thường tự hỏi rằng, gương mặt kia, nụ cười kia, là chân thật, hay tất cả chỉ là một sự giả trang?

Khẽ nhắm mắt. Dù sao thì kế hoạch vẫn phải tiến hành. Tiếp cận cô gái ấy, chiếm lấy niềm tin của cô, từ đó nhờ em gái cô mà thâm nhập vào Tổ chức.

Một chút băn khoăn thoáng hiện trong lòng, theo điếu thuốc bị dập tắt, mà chôn vùi đi mất.

*

“Anh yêu em, Akemi”

Anh còn nhớ, ngày hôm ấy, trời mưa. Lời yêu nói ra khi khi tình cảm không hề có, dễ dàng, và nhẹ nhàng đến hụt hẫng. Chỉ cần đúng thời điểm, và đúng người.

Cô mỉm cười, rạng rỡ, dịu dàng. Anh cũng không nhớ nữa, cô đã nói những gì khi đó, trong màn mưa rả rích bâng khuâng. Chỉ nhớ, đó là lần đầu tiên anh ôm cô. Mùi hương dịu dàng phảng phất quanh chóp mũi.

Anh không còn nhớ lúc ấy trông cô ra sao nữa, vì anh chưa từng nhìn thẳng vào đôi mắt trong ngần của cô lấy một lần. Trong bóng tối phủ trùm lên cuộc đời cô, cuộc đời anh, cô quá trong sạch. Rất dễ dàng khống chế. Rất dễ dàng lợi dụng.

Rất dễ, bị tổn thương.

*

“Tránh xa chị tôi ra” Đôi mắt xanh ngọc, xoáy thẳng vào anh, lạnh lùng. Sắc sảo, nhưng vẫn còn non nớt. Cô bé ấy cố đọc những cảm xúc của anh, nhưng những người được rèn luyện bằng thực tại khắc nghiệt, luôn có một thứ bản năng, là che dấu cảm xúc một cách hoàn hảo. Vì nét mặt và những suy nghĩ, là phòng tuyến cuối cùng của con người.

Những người như anh, và như cô.

Chợt nhớ một ngày, khi anh thấy cô thu mình lai giữa màn mưa, đôi mắt như lạc về cõi nào rất xa, và nụ cười trên môi không còn nữa, anh mới biết rằng, cô ẩn giấu nhiều thứ hơn vẻ bề ngoài dịu dàng. Và, anh không hiểu cô nhiều như anh nghĩ. Không một chút nào.

Anh cảm thấy, mình như dịu lại. Chẳng còn quá khó chịu, những lúc cô kéo tay anh đi giữa chốn đông người. Và cũng có cái gì đó lặng lẽ thành hình, dường như không sao kiềm chế. Bản năng cho anh biết, điều đó là nguy hiểm, nhưng hình như, không thể chối từ.

“Vị trí anh cần trong Tổ chức, tôi đã giúp anh. Chị tôi còn cái gì đáng giá để anh lợi dụng?” Đôi mắt xanh giống hệt đôi mắt cô, nhưng không còn dịu dàng, mà giận dữ và chất vấn.

Anh quay bước, không để lại cho cô gái ấy một lời. Mái tóc dài, bay theo làn gió. Cũng chẳng sai, mối quan hệ này, từ đầu tới giờ, vẫn là dối lừa và lợi dụng. Bây giờ, nếu có chia tay cô, mọi thứ cũng chẳng có gì thay đổi. Anh không biết, mình đang do dự điều gì.

Shiho nhìn theo bóng hình cô độc dần xa khuất, chỉ cảm thấy, chút mỏi mệt nhàn nhạt xâm nhập, thấm vào rất sâu.

Chị, anh ta có gì đáng để chị yêu?

Trong màn mưa, cô gái ấy mỉm cười, ánh mắt như nhu hòa đi, tan chảy.

Chị cũng chẳng biết nữa. Có lẽ, chỉ vì anh ấy là anh ấy thôi. Chỉ là chị có cảm giác, mình có thể tin anh ấy.
Shiho, chị không muốn do dự thêm nữa. Cuộc sống rất ngắn. Thực ra thì, sẽ đến một ngày, em sẽ tìm được một người mà chỉ một ánh nhìn, cũng đủ làm em tin tưởng mà trao gửi chính mình…

Cô nhún vai im lặng. Có những lúc, chị cô luôn nói những điều kỳ lạ và đầy ẩn ý. Cô không hiểu. Mà có lẽ đó là thứ logic riêng của những người đang yêu.

Mưa vẫn rơi, đều đều, nhàn nhạt. Cô yên lặng quay bước vào phòng thí nghiệm. Cô vẫn không hiểu sao Akemi dừng lại bên cạnh người đó. Vứt bỏ cuộc sống nửa-bình-thường của chính mình. 

Cô ghét hắn ta. Nhưng, dường như, chỉ có anh ta, mới có thể đem cho chị cô hạnh phúc. Dù là mong manh. Dù là điên cuồng. Nhưng họ vốn là như vậy, luôn khát khao hạnh phúc, dù chỉ là một thứ ánh sáng huyễn hoặc, xa vời và lừa dối.

Anh bước ra ngoài. Cô đứng đó, chờ sẵn, nụ cười vẫn dịu dàng rạng rỡ.

“Dai, hôm nay anh muốn ăn gì?”

Anh nhìn bầu trời. Mưa tạnh. Trong xanh. Bàn tay cô gái ấy nắm lấy tay anh, ấm áp. Một bức tranh đẹp, một thiên đường giả tạo. Nhưng anh cũng chẳng quan tâm.

Họ bước đi, hòa lẫn trên con phố đông người, như biết bao cặp tình nhân bình thường khác. Anh thở dài, nhìn những túi đồ chất đầy trên tay mình. Con gái luôn như vậy, nhiều khi, thật sự rất phiền phức. Lại đưa mắt nhìn cô len lỏi giữa những quầy hàng, trên môi luôn nở nụ cười dịu dàng.

Khói thuốc, bay tung. Mặc kệ là lợi dụng hay không, anh chỉ là, không muốn nụ cười kia bị thứ gì làm vấy bẩn. Cứ để anh bảo vệ cô, một người vô tội, dù là hạnh phúc trong thứ thiên đường giả tạo có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

*

Hình như, ngày hôm ấy, cũng là một ngày mưa. Mưa không nặng hạt, chỉ rơi nhè nhẹ, bâng khuâng. Chút gió thoảng qua, hơi se lạnh. Anh cũng không hiểu tại sao, mình lại nhớ rõ đến vậy.

Anh nhìn cô, thật sâu. Đôi mắt thẳm xanh vẫn dịu dàng bất biến. Cảm thấy, mở lời có chút khó khăn, sau tất cả.

“Akemi, anh…”

Cô mỉm cười, bước đến gần, ôm lấy anh, thật chặt. Vùi mình vào trong lồng ngực anh. Anh muốn đẩy cô ra, nhưng không thể. Mùi hương nhàn nhạt thoáng qua ấy, vẫn quẩn quanh.

“Em biết”

Đôi tay anh vẫn buông thõng, không hề ôm lấy cô. Bỗng dưng siết chặt. Một chút hoảng hốt khó gọi tên, thoáng qua. Cùng một chút thanh thản. Anh không muốn, tiếp tục thêm nữa. Anh không muốn nhìn nụ cười dịu dàng của cô, để rồi lại nhắc mình rằng, cô chỉ là một con cờ, lương thiện và vô tội, đang bị anh lợi dụng.

Sự thật, đôi khi rất tàn nhẫn. Tàn nhẫn đến không thể chịu được. Giống như ở nơi này, trong bóng tối kéo dài bất tận, sự lương thiện tồn tại, chỉ để bị tổn thương và vấy bẩn. Như thứ thiên đường giả tạo, có đẹp đến đâu, cũng phải vỡ tan.

Anh cúi đầu, tìm gương mặt của cô trong lồng ngực. Nhưng không nhìn thấy biểu cảm của cô. Chỉ thấy, nơi lồng ngực, có thứ gì ấm áp và ẩm ướt. Anh khẽ thở dài. Cô vẫn luôn như vậy. Luôn tìm cách che giấu mình, khi tâm trạng trở nên tồi tệ. Những lúc anh không ở bên cô, có phải, cô đã dằn vặt, đã đớn đau, rất nhiều?

Thoáng phớt lờ chút gì đó, như nhói lên. Phớt lờ chút cảm giác, muốn ôm lấy cô, thật chặt, lau đi những giọt nước mắt kia.

Vì, anh không xứng.

“Vậy…tại sao?”

Nếu em biết tôi chỉ lợi dụng em, tại sao, em không rời đi?

Cô ngẩng đầu. Khóe mắt vẫn vương chút nước. Cô rời khỏi vòng tay anh. Có cái gì, như hụt hẫng, sâu cay. Cũng đúng. Mọi thứ, nên như vậy.

“Anh không hiểu sao, hả Dai?”

Đôi mắt cô nhìn anh, dịu dàng, quyến luyến. Như câu trả lời thuyết phục nhất. Anh hơi nhắm mắt, điều chỉnh lại những cảm xúc đang hỗn loạn. Và cả thứ nhịp đập kỳ lạ, trong lồng ngực.

“Anh có từng, yêu em không?”

Nên quay đi, vì người con gái ấy, sẽ thành điểm yếu của anh.  Nên lặng yên, vì cô sẽ phải chịu những tổn thương không đáng có. Nên buông tay, trả lại cho cô gái kia, một cuộc sống bình thường mà cô xứng đáng.

Nhưng nhìn vào đôi mắt xanh kia, anh không biết mình đang làm gì, hay đang nói gì nữa. Như một sự thôi miên. Khẽ nhắm mắt. Chỉ là sự thật, luôn là duy nhất. Không thể trốn tránh, hay chối bỏ. Anh nắm lấy bàn tay cô đưa ra. Hơi ấm,, như lan tỏa. Thứ hơi ấm anh đã lãng quên, từ rất lâu rồi.
Cô mỉm cười, rạng rỡ.

Lý trí anh nói rằng nên rời bỏ, nhưng trái tim, lại tuân theo quy luật riêng của chính mình.

*

Từng thao tác nhỏ, quen thuộc như một thứ bản năng. Ngắm trúng mục tiêu. Ngón tay đặt trên cò súng, kéo nhẹ. Máu tươi bắn ra, như những đóa hoa, nổi bật trên nền tuyết trắng, rực rỡ. Dễ dàng như vậy.

Bỗng dưng, lại cảm thấy trống rỗng. Thứ cảm giác từ rất lâu đã không xuất hiện, làm ảnh hưởng đến tầm nhìn và cách bắn. Hơi lệch một chút, nhưng kết quả chẳng có gì thay đổi.

Nhìn vào tập hồ sơ trên tay. Một nghị sĩ hoàn toàn trong sạch. Có một người vợ lương thiện, và hai đứa con đang tuổi đến trường. Công việc của bọn họ vốn là như vậy. Giẫm lên máu, và nước mắt của những người vô tội.

Châm lên điếu thuốc. Khói thuốc, như trả lại sự bình tĩnh và tập trung. Ở nơi này, mất bình tĩnh, không khác nào đưa một chân vào cõi chết.

Xua đi hình ảnh vừa thoáng qua trong tâm trí. Cô gái với nụ cười rạng rỡ ấy, cánh cửa luôn rộng mở, chờ anh về, mà không hỏi bất cứ điều gì. Hình như có ai đó đã từng nói, yêu thương mài mòn lý trí và sự phán đoán. Anh thật sự không tin, cho đến những ngày gần đây. Mùi máu tanh luôn vương trên người, không làm sao gột rửa.

Điện thoại lại rung. Một tin nhắn của cô.

Dai, hôm nay trời trở lạnh, anh nhớ giữ ấm nhé…

Anh vẫn chẳng bao giờ đủ kiên nhẫn trả lời một tin nhắn của cô. Rất phiền phức. Nhưng lại không hiểu sao, khóe môi không tự giác cong lên, rất nhẹ.

Lý trí bảo anh nên dừng lại. Nhưng trái tim, vẫn luôn tuân theo quy luật của riêng mình.

*
Ngôi nhà nhỏ. Ánh đèn vàng ấm áp.

Anh lau chùi khẩu súng trong tay, cẩn thận. Như một cách để lấy lại sự tập trung cần thiết và cảm giác an toàn.  Nhìn cô ngồi thu mình trên ghế, nói những chuyện gì vu vơ với Sherry. Giọng nói luôn phảng phất ý cười vui vẻ, nhưng đôi mắt, không sao giấu nổi sự đau đớn cùng lo lắng. Lại quay đi. 

Anh biết, cô luôn hiểu. Cuộc đời cô, trong mắt Tổ chức, luôn chỉ là con cờ để ràng buộc lòng trung thành của em gái mình. Không bao giờ được “sống”, vận mệnh của cô, là như vậy.

Bàn tay đã ngừng lại tự lúc nào. Mùi hương nhàn nhạt dễ chịu lại quẩn quanh chóp mũi. Cô ôm lấy anh, từ phía sau, mỉm cười.

“Anh sao vậy, Dai?”

Anh chạm vào khóe môi cô, ôm cô vào lòng. Có chút đau lòng thoáng qua, nhàn nhạt. Người con gái này luôn như vậy, dùng nụ cười giấu đi những gì u uẩn. Không hề biết rằng, chính nụ cười nhàn nhạt ấy lại làm người ta chẳng một phút yên tâm. Lại thấy cô như rất gần, mà như xa, thật xa. Cô định dối lừa ai, khi ai cũng nhận ra điều đó?

Em thật ngốc. Nhưng hình như, tôi yêu em vì điều đó.

*

Tôi đã từng muốn buông tay. Thật vậy.

Anh vẫn tự hỏi mình, tại sao, trong màn mưa ngày hôm ấy, lại giữ tay cô lại. Đến một ngày rất lâu, rất rất lâu về sau, cũng một ngày mưa, người con trai ấy nhìn anh bằng thứ ánh mắt mịt mờ không rõ. Đớn đau, căm hận, và man dại.

“Tại sao, anh lại yêu cô ấy? Tại sao…anh lại đẩy cô ấy vào chỗ chết?”

Lại thấy thấp thoáng đâu đây, hình ảnh cô níu lấy vạt áo anh, giữa màn mưa. Giọng nói như vỡ ra, khàn đặc, chìm lấp. Nhưng không hiểu sao, anh vẫn nghe, rất rõ.

“Đừng đi, được không, Shuu?”

Anh đưa mắt nhìn về vết thương còn băng bó nơi cánh tay cô. Sự thật vốn anh cố giấu, không sao trốn tránh thêm lần nữa.

Ở bên cạnh anh, cô sẽ không được một phút an toàn. Người như anh, vốn chỉ nên làm người đem lại cái chết, chứ không sao mang lại hạnh phúc. Cho bất kỳ ai. Anh không còn nhớ trong lòng mình lúc ấy có những tình cảm gì. Anh muốn cô sống. Chỉ cần cô sống.

Anh không biết yêu. Không thể đem lại hạnh phúc cho người con gái của mình. Cưỡng cầu, chỉ là vô ích. Vậy thì, nên đi thôi…

Khẽ nhắm mắt. Lại nghe giọng cô, vụn vỡ “Em biết, Shuu. Em không cần gì hết…” Đôi môi cô, tìm đến bờ môi anh, chặn hết những gì anh định nói.

Và đó là nụ hôn đầu của họ. Rất lạnh. Và vội vã. Như kiếm tìm sự an ủi. Như chuyển tải đến nhau điều gì, như hơi ấm, như tình yêu. Anh còn nhớ, đôi môi cô lạnh buốt, đẫm một thứ nước gì, mặn chát.

Anh dập tắt điếu thuốc, quay người đi, chẳng đề lại một câu. Bàn tay trong vô thức, nắm lấy mặt nhẫn bạc.

Nếu lúc đó, anh đủ tỉnh táo, anh có thể đẩy cô ra, và quay bước. Nhưng tại sao lúc ấy, anh lại nắm lấy cô? Và ôm cô…

Tôi cũng không biết nữa. Nếu thật sự, lúc ấy tôi rời bỏ em, liệu kết quả có khác đi không?

Nếu như lý trí tôi đúng, thì phải chăng tất cả, chỉ là một chuỗi nối tiếp những sai lầm?

*

Mưa. Đêm. Lạnh buốt.

Nhà kho cũ nát. Anh châm một điếu thuốc. Tất cả, sắp kết thúc.

Bỗng nhớ đến mùi hương dịu dàng nhàn nhạt, khi ôm cô vào lòng. Đôi mắt cô nhìn anh, hình như có vương chút nước, thoáng chút bất an. Nhưng cô, vẫn như vậy, mỉm cười dịu dàng, không hỏi bất cứ một điều gì.

“Nhớ giữ gìn sức khỏe. Chờ anh”.

Những gì anh để lại cho cô, chỉ nhạt nhòa như vậy. Anh biết, cô hiểu, những gì anh chưa nói. Khẽ mỉm cười. Có lẽ, ngày mai, anh có thể gặp cô, vẫn đứng ở ngôi nhà thân thuộc, và chờ đợi. Một cô toàn vẹn, không còn gì u uất, không còn bị lợi dụng thêm nữa…

“Mời vào”. Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo cất lên, cắt ngang dòng ký ức.

Anh đẩy cửa.

*

Anh cũng không biết, từ bao giờ, anh chưa về ngôi nhà bé nhỏ đó. Lúc ra đi, anh đã để chìa khóa lại bên cô. Shiho đã trao lại nó cho anh, từ rất lâu, rất lâu rồi, nhưng đến hôm nay, khi tất cả đã xong xuôi, anh mới đặt chân trở lại.

Có vẻ, Shiho đã chăm sóc nó rất tốt, dù một thời gian dài ngôi nhà bị bỏ hoang dưới ánh mắt Tổ chức. Ánh đèn vẫn vàng, ấm áp. Nhưng không tìm đâu ra chút hơi ấm mỏng manh và mùi hương nhàn nhạt dễ chịu. Càng tìm không ra một người con gái chờ anh, mỉm cười dịu dàng, không hỏi một câu nào. Vắng hơi người, ngôi nhà trở nên lạnh lẽo. Rất lạnh.

Anh ngồi trên chiếc sofa. Như những ngày nào, vẫn thường như vậy, cô và anh ngồi đối diện nhau, cô làm bài tập, anh ngồi bảo dưỡng khẩu súng của mình. Ngồi yên, nghe cuộn băng Shiho đưa cho anh. Cô vẫn luôn như vậy, dự cảm trước tất cả, và chu đáo đến từng chi tiết.

Trước lúc chị…đi, chị đã thêm cuộn băng này vào số những cuộn băng mẹ gửi cho em. Chị ấy…nhờ em chuyển nó cho anh.

Nhịp tim, đập nhanh một cách tưởng chừng vô lý, khi đặt cuộn băng vào chiếc máy đã cũ. Anh cũng không biết, mình đang chờ đợi cái gì nữa. Mọi thứ, vốn đã an bài.

*

“Dai, em xin lỗi, nhưng em không chờ được anh.”

Đêm ấy, nhận được tin nhắn của cô, anh không tìm cô. Chỉ ngồi yên trong căn phòng tối. Một ly cà phê đắng, và rất nhiều, rất nhiều thuốc lá. Như nhìn thấy bóng dáng cô trước mắt, mỉm cười nhàn nhạt, gửi tin nhắn, rồi ném điện thoại đi đâu đó, không còn dấu tích.

“Em từng rất sợ, Dai, khi kẻ đã từng cười nói với em, kẻ đã giết chết một người khác ngay trước mắt em, từ từ chết đi như vậy” Giọng nói hơi rung lên. Anh vẫn luôn biết, cô ghê sợ chốn tội lỗi và bẩn thỉu này. Nhưng rồi, cô vẫn bị kéo vào nó, không sao thoát ra được nữa.

“Có lẽ em sẽ chết. Nhưng em chẳng còn sợ nữa. Xin lỗi, vì tất cả.”

Anh nhớ gương mặt của cô trong đêm ấy, khi kết thúc. Lạnh buốt. Không còn sức sống. Nhưng nụ cười nhẹ nhàng, như giải thoát. Anh biết, trong thâm tâm cô, vẫn luôn có một phần oán hận thế giới tàn khốc này. Sống như một con cờ, rồi chết như một phế phẩm không còn giá trị.

“Em hiểu, những kẻ như em, chỉ là công cụ và thứ tiêu khiển trong mắt họ. Em cũng không biết nữa, Dai…có lẽ, lúc nhận nhiệm vụ này, em đã thật sự tuyệt vọng và buông tay. Em không muốn vùng vẫy nữa…”

Một khoảng lặng. Giọng nói ấy, lại nhẹ nhàng, và phảng phất ý cười “Nhớ giữ sức khỏe, Dai. Đừng gắng sức quá nhiều, cũng đừng tự trách, vì em tự nguyện. Họ nói tên anh là Akai Shuuichi, nhưng em vẫn thích gọi anh là Dai hơn. Như một cái tên thuộc về riêng em vậy. Em ngốc thật, đúng không?”

Ngày hôm sau cô đi, anh vuốt gương mặt lạnh băng ấy thêm lần cuối. Rồi cắt tóc. Những gì thuộc về Dai Moroboshi, biến mất cùng bóng hình cô.

“Những ngày ở bên anh, thực sự, em rất hạnh phúc. Em chỉ tiếc rằng, thời gian quá ngắn. Có rất nhiều rất nhiều thứ, em muốn làm, có nhiều điều em muốn nói, nhưng không còn kịp nữa.
Em yêu anh, Dai”

Khói thuốc, quyện lẫn vào nhau. Mơ hồ. Nhạt nhòa. Anh chìm trong chút hơi ấm xưa cũ mong manh, nghe đi nghe lại cuốn băng, rất nhiều lần. Cũng không hiểu vì sao. Cũng không hiểu rõ, cảm xúc của chính mình.

Hình như tôi chưa nói với em rằng, những ngày bên em, là những ngày đáng sống nhất trong cuộc đời tôi. Không còn kịp nữa…

Bỗng dưng thấy, có chút như lạc lối.

*

Tầng thượng bệnh viện, gió đêm lạnh buốt. Khói thuốc, bay lên, nhàn nhạt. Đã lâu rồi, anh mới có một chút bình yên, để thả mình về ký ức. Một ngôi nhà ấm áp, cùng một bóng hình mờ nhạt. Có cái gì đó, như được lấp đầy một chút. Cũng có cái gì đó, như lại mất đi, nhạt nhòa đi, thêm một chút…

Cô đẩy cửa. Gió đêm lành lạnh mơn man trên mặt. Nhìn thấy dáng hình cao ngạo mà cô độc kia, nhưng cũng chẳng bước vào. Đứng đó, mê mải nhìn làn khói thuốc quẩn quanh, trong thứ ánh sáng mờ mờ lúc đêm khuya.

Lẳng lặng quay lưng. Bước chân rất nhẹ. Dáng hình cô độc ấy, là sự tự trừng phạt, hay con người ấy vẫn luôn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, chỉ có người ấy, và chị? Cô cũng không biết. Có lẽ, cũng chẳng ai hiểu được. Những gì cô muốn hỏi, cũng chẳng cần thiết nữa.

Bước xuống, nơi một chàng trai đang đợi. Khẽ mỉm cười.

Sẽ đến một ngày, em sẽ tìm được một người mà chỉ một ánh nhìn, cũng đủ làm em tin tưởng mà trao gửi chính mình…

Anh nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng xa dần, xa dần. Nhắm mắt. Ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên, yếu ớt.

Dai, nếu em có thể thoát khỏi Tổ chức, anh sẽ đi chơi với em, như một người bạn trai thực sự chứ?

Anh biết mình rất ngốc, thật sự như vậy, nhưng lần đầu tiên, anh nhấn nút. Trả lời. 

~End~

Chapter 9

Chapter 9


Kagura ngồi ở băng ghế thường ngày trong công viên. Điện thoại rung lên, kèm theo một tiếng “beep” Cô có tin nhắn.

Kagura nhìn điện thoại, nhấm nháp miếng Sukonbu. Là ai thế nhỉ? Từ trước đến nay, gần như cô chưa nhận được tin nhắn bao giờ. Cô mở điện thoại, kéo xuống phần tin nhắn. Chỉ có một dòng, từ một số điện thoại lạ.

“Kamui đang gặp nguy hiểm. Muốn cứu thằng bé ăng ten đó thì đến ngay sân bay 079-3451, thuộc dải ngân hà 0-X12”

Kagura nhìn tin nhắn, mặt chẳng chút biểu cảm.

“Chị đây ứ có đồng nào trong túi hết. Muốn chị đến thì cưng phải chuẩn bị vé máy bay trước đã, okay?” Cô bấm, và nhấn gửi. Kagura đóng điện thoại, bỏ lại vào túi, nhìn lên bầu trời. Có một đám mây lớn như thể có cả Lâu đài Laputa ở đó. Cô mở ô, và trong đầu chẳng còn đọng lại chút gì về tin nhắn ấy nữa.

Ba ngày sau, ở Tiệm Vạn Năng, Shinpachi kiểm tra thư “Hóa đơn, nợ pachinko, thư của tiệm cầm đồ, tiền sửa xe, tiền thuê nhà, a, Kagura, thư của em này!” Cậu ném cho cô bé một chiếc phong bì. 

Kagura kinh ngạc nhìn nó, rồi mở ra. Có một bức thư viết “Umibouzu đang gặp nguy hiểm. Nếu cô không đến ngay sân bay 079-3451 thuộc dải ngân hà 0-X12 thì lão già có râu không tóc kia sẽ về với ông bà. Vé đây” Trong phong bì có ba vé tàu vũ trụ, điểm đến là 079-3451.

Kagura nhìn giờ “Shinpachi, chương trình Chủ nhật bắt đầu lúc nào?” Shinpachi thở dài “Mười lăm phút nữa, Kagura”. Kagura vò đầu “Liệu em có thể đi cứu Umibouzu rồi trở về kịp giờ không?” 

Shinpachi nhìn cô bé bằng ánh nhìn kỳ dị “Tất nhiên là không, sao em hỏi ngốc thế nhỉ? Nhưng mà tại sao?”

Kagura nhìn vào phong bì “Không có gì” Cô nhét bừa mấy tờ giấy vào túi “Thế thì không đi nữa. Nếu đi thì lỡ mất chương trình Bi Rồng (*) đặc biệt mất”

(*) Dragon balls, you know... =)))

Đêm đó, Kagura và Gintoki ngủ ở Tiệm Vạn Năng, Shinpachi về lại đạo trường. Một bóng đen len lén mò vào phòng Kagura, mở cánh cửa hết sức nhẹ nhàng. Kagura xoay người, làm bóng đen kia toát mồ hôi lạnh, nhưng cô bé không tỉnh giấc. Bóng đen lại vẫy vẫy tay với một cái bóng khác đằng sau. Cánh cửa Tiệm Vạn Năng mở ra. Một trong hai cái bóng vác theo một chiếc cặp. Bóng 1 mở ra, bên trong chỉ có một cây kim rất lớn, một nửa phủ kín một thứ chất lỏng màu tím nhạt mang tên “Thuốc ngủ ngàn năm”.

Bóng 2 đâm Sadaharu, và cắm ngập cây kim trước khi nó kịp phát ra tiếng động. Sadaharu ngay lập tức gục xuống, bất tỉnh, sau vài giây bừng tỉnh bởi cú chích. Hai cái bóng kéo nó ra khỏi cửa, và đóng lại cánh cửa đằng sau. Cả hai người, cố hết sức bình sinh, nâng chú chó lên và đặt nó vào một cái cũi trên xe tải. Hai người khuỵu xuống, oằn mình bởi sức nặng. “Nặng dã man luôn” Thở hổn hển, hai cái bóng lết lên xe tải.

Khi chiếc xe phóng đi, hai bóng đen nhận được một cuộc điện đàm. Người lái xe nhấc máy. Im lặng trong một thoáng, rồi một giọng nói cất lên “Đã bắt cóc con cún đó chưa?”

“Xong tất cả rồi”

“Tốt. Con nhỏ đó chẳng thèm quan tâm đến anh nó hay cha nó, nhưng chắc chắn nó sẽ đến vì con chó chết tiệt đó. Ta hứa đó. Lúc ấy thì bắt Kamui cũng chẳng còn khó khăn gì nữa. Chỉ gẩy tay một cái là xong. Ahaha… À, làm tốt lắm. Các ngươi sẽ được trả gấp ba kể từ bây giờ”

Hai cái bóng đập tay ăn mừng. Chiếc xe tải phóng vút xuống phố, đi về phía Phi trường.

Kagura tỉnh dậy, và ngay lập tức phát hiện có gì đó không ổn. Chú chó khổng lồ đáng lẽ ra giờ này phải lơ mơ ngủ phía dưới cô không thấy đâu nữa, làm cô thấy lạnh. Cô nhảy xuống, nhìn thấy cái ổ trống rỗng, lao tới phòng Gintoki, nhảy lên người anh và giật tóc anh.

“Không tìm thấy Sadaharu! Nó bị bắt cóc rồi! Mau mau đi cứu nó!”

Gintoki dụi mắt và hơi co rúm mình lại khi cảm giác khó chịu sau cơn say, cơn đau đầu và hơi thở có mùi không thể thương nổi của chính mình ùa tới. “Em có chắc không? Có khi nó chỉ đi làm việc mà mỗi con chó đực ở tầm tuổi đó thích làm thôi”

 Kagura tóm lấy cổ áo anh và lôi xềnh xệch anh vào phòng khách, thiếu chút nữa làm anh ngạt thở. Trên tường có dòng chữ “Con chó đang ở trong tay ta. Muốn cứu nó thì nhớ dùng mấy cái vé kia”

Gintoki vò đầu “Vé gì cơ?”

Họ nghe thấy tiếng bước chân. Shinpachi mở cửa Tiệm Vạn Năng. “Ơ, khóa mở rồi này, không, bị phá rồi… Hai người tỉnh rồi hả, có chuyện gì xảy ra vậy? Tận thế hả?” Cậu bước vào và nhìn chăm chăm mấy chữ đen nguệch ngoạc trên tường. Kagura lấy ra chiếc điện thoại và mớ giấy nhàu nát. Gintoki và Shinpachi nhìn chằm chằm, mặt mày trắng bệch.

“Em nói là họ gửi tin nhắn cho em, nói rằng anh em đang gặp nguy hiểm, cha em thì sắp bị giết, mà em thì không đi vì hết tiền và xem chương trình Chủ Nhật?”

“Ừ”

“Anh Gin, ba mươi phút nữa vé này hết hạn, mà ba mươi lăm phút nữa tàu mới khởi hành”

“Hả? Chết tiệt!” Kagura nhảy ra khỏi cửa sổ, chộp lấy bộ váy và cái ô.

Gintoki và Shinpachi nhảy lên chiếc xe. Kagura ngồi trên một chiếc giỏ được buộc sau xe, ho lên như kiệt sức. “Sadaharu, chị đến cứu em đây!” Cô bé nói, đầy căm phẫn. Động cơ xe bắt đầu kêu và xả khí. Gintoki lao qua một vũng nước, làm Kagura kêu lên “Nhìn xem mấy người vừa đi qua chỗ *beep* nào kìa! Lời thoại của tui đang giàu cảm xúc thế kia cơ mà!”

Ở sảnh 079-3451, Kagura, Gintoki và Shinpachi ngồi ở khu vực chờ, đưa mắt tìm một con chó màu trắng hay kẻ nào đó đáng nghi. Gintoki lên tiếng “Ai lại chơi ác đến mức bắt cóc một con chó to xác như vậy? Hắn ta muốn gì? Nếu mà đòi tiền chuộc thì còn lâu anh mày mới trả”. Kagura cảm thấy có chút khó khăn. Nhân viên đã thu mất chiếc ô của cô và nói rằng cô sẽ được nhận lại nó sau khi bọn họ lên máy bay về Edo. Thiếu nó, cô cảm thấy trống vắng hẳn.

Kagura bồn chồn nhích người một cách thiếu kiên nhẫn. Cô nghe thấy một âm thanh cực-kỳ-quen-thuộc cất lên “Em làm gì ở đây thế, nhóc con?”Một bàn tay vươn tới, kéo cô khỏi ghế ngồi. Kamui. Kagura tặng anh một quyền vào mũi, hất người anh lên và đè chặt anh xuống sofa. 

“Trả Sadaharu đây đồ khốn!”Cô đấm anh bằng cả hai tay và túm lấy bím tóc anh, giật mạnh trước khi anh kịp nháy mắt. Nhưng khi cô thu tay, anh nắm chặt cả hai tay cô và giữ cô lại.

Đằng sau hai anh em, Shinpachi và Gintoki giải thích tình huống cho Abuto.

“Sadaharu? Con thỏ đó ấy hả?” Kamui bật người lại khi Kagura đập mạnh đầu mình vào ngực anh. Anh đứng dậy, kiềm chặt cô em gái nóng nảy của mình ngoài tầm với, và không cần nhìn cô lấy  một lần, anh dễ dàng tránh cú đá của cô. Nụ cười vẫn nở trên môi. Anh nắm mắt cá chân Kagura và hất ngược cô bé xuống. Chiếc điện thoại và bức thư của cô rơi ra khỏi túi, và chạm xuống mặt sàn tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ. Kagura lắc mạnh người, lao về phía anh và cố đập nát j*ystick của anh nhưng lại bị anh hất lên, và ném lên vai.

Kagura gầm gừ  và đạp lên lưng anh, nhưng lại bị vướng vào chiếc áo choàng, nên cú đạp của cô chẳng ảnh hưởng gì đến Kamui cả. Anh hoàn toàn bơ luôn cô.

Vài giây sau, họ ngồi đối diện nhau. Gintoki, Shinpachi và Kagura một phía, Kamui và Abuto ngồi ở phía bên kia. Abuto nghiên cứu kỹ bức thư, còn Kagura miễn cưỡng để Kamui đụng vào điện thoại của mình. Kamui nhìn tin nhắn và tin trả lời. Mắt anh thu hẹp lại, còn nụ cười thì càng thêm chói lóa. Màn hình điện thoại từ từ nứt ra. Kagura gầm gừ và giật lại chiếc điện thoại. Còn Kamui chỉ nở nụ cười ngây thơ vô số tội như thể chưa hề phát hiện ra rằng em gái mình chẳng chút quan tâm gì đến sống chết của mình.

Máu của Gintoki và Shinpachi như đông cứng lại, và từng cử động của Abuto càng trở nên dè dặt. Nhưng Kagura chẳng thèm để ý đến bầu không khí căng thẳng đang hiện hữu và tiếp tục tra khảo Kamui về mọi thứ anh làm hôm trước.

“Đêm qua ngươi đã làm những gì?”

Kamui nhìn cô, nói “Lúc 11 giờ 48 phút anh ở trong toilet của sảnh 90-476”

Đôi mắt Kagura hẹp lại “Có chứng cứ gì không? Có video không?”

“Quay lại cảnh anh đi vệ sinh?” Kamui thở dài “Kagura, anh không có đụng chạm chút xíu nào vào Sadaharu thân yêu của em hết. Có video được camera an ninh quay lại bên ngoài phòng tắm sảnh 90-476. Em có thể xem, rồi sẽ thấy anh đi vào rồi đi ra”

Mắt Kagura còn thu hẹp hơn nữa. “Sau đó ngươi làm gì?”

“Anh đến quán ăn tự phục vụ và ăn nhẹ thôi. Em có thể xem hóa đơn. Abuto đang giữ” Abuto gật đầu, và lôi một cuộn giấy ra khỏi túi. Và tiếp tục kéo, và kéo, và kéo…và kéo. Họ đơ người nhìn anh tiếp tục kéo mớ giấy tưởng như không bao giờ hết ấy ra khỏi túi. Abuto vẫn kéo. Và kéo. Một nữ nhân viên bước tới và bắt đầu cuộn nó lại, vì mọi người liên tục vấp và trượt chân. Abuto vẫn tiếp tục kéo cái hóa đơn dài thượt ấy.

Rốt cuộc là túi của hắn rộng đến mức nào vậy?

Cuối cùng khi kết thúc, trên sàn có một cuộn hóa đơn lớn, và ở phía cuối hóa đơn có vài dòng chữ bé xíu “Bữa-khuya-nhẹ, được thanh toán đầy đủ bởi Kamui, 2 giờ 38 phút sáng. Rất cảm ơn vì đã ăn hết mọi thứ ở đây và đừng có mò tới đây nữa, đồ quái vật! Ký tên: Bếp trưởng”

Bữa.khuya.nhẹ.

Gintoki huých Shinpachi. Không cần biết ai đã bắt cóc Sadaharu, nhưng nếu hắn không lết đến đây nhanh thì hai ta sẽ trở thành bữa sáng của tên Yato kia đó.

Mắt kính Shinpachi sáng lên. Ai đó đã bắt cóc Sadaharu, làm ơn cứu với! Đến đây nhanh và đòi tiền chuộc hay làm cái quỷ gì cũng được!

“Ê, Gintoki, trên lưng áo ngươi có cái gì vậy?” Gintoki ngoáy mũi. “Ế?”. Anh quay lại, và cầm lấy mẩu giấy dán trên lưng mình. Kagura đứng lên, hất đổ cái bàn và giẫm lên Abuto. Kamui đã kịp bước tránh ra trong khoảnh khắc. 

“Người cuối cùng chạm vào anh là ai, anh Gin?” 

Gintoki xoa trán “À, hình như là cô nhân viên vừa nãy…”

Kagura nhìn quanh, Shinpachi nói “Để anh đi hỏi thăm xem sao. Em đọc tờ giấy đi, Kagura!” Rồi cậu chạy đi.

Gintoki đọc dòng chữ trên tờ giấy “Xin hãy đá em” Anh lập tức vò nát nó. “Chờ đã, chờ chút đã!” Kagura giật lấy tờ giấy trên tay anh, vuốt phẳng nó. Cô lật lại. Mặt sau viết “Gặp chúng ta ở dưới tầng hầm”

Shinpachi chạy lại, gần như hụt hơi “C-cô nhân viên đó không được thuê ở đây. Sau khi dọn dẹp xong cô ta đã rời đi rồi. Họ tìm thấy trang phục của cô ta ở trong tủ chứa đồ”

Kagura nắm lấy cổ áo Shinpachi, nhấc bổng cậu lên ‘Cửa xuống tầng hầm ở đâu?” Shinpachi vùng vẫy “Ở bên trái, cạnh nhà vệ sinh nữ” Kagura thả cậu xuống, và chạy đi. Kamui đứng yên nhìn bóng cô dần khuất.

Gintoki nhìn anh “Ngươi không đi giúp con bé sao?” Kamui nhún vai, ăng ten trên đầu đung đưa qua lại. “Bọn chúng muốn vậy mà, phải không? Nếu ta đi thì bọn chúng chắc chắn sẽ làm mọi thứ để tóm ta”

Kamui đứng lên “Mà, cũng tốt, ngon thì cứ thử xem”

Kagura lao về phía tầng hầm và đập tan cánh cửa. Không nhìn rõ, cô vẫn cố chạy xuống cầu thang. Cô giẫm phải thứ gì đó ẩm ướt, trượt chân và ngã xuống. Cảm thấy mạng nhện vương trên mặt. Nghĩ thầm. Sadaharu, đừng chết. Mi là duy nhất. Thú cưng duy nhất chưa bị ta lỡ tay giết chết… Cô đứng dậy, mở mắt. Nếu bọn chúng dám làm rụng một chiếc lông của Sadaharu, chắc chắn mình sẽ giết chúng, lũ quái vật đó!

Xuống tới tầng hầm, cả không gian rộng lớn không có một bóng người. Trống rỗng. Ánh sáng nhạt nhòa từ bóng đèn phía trên, chao đảo. Cô nghe thấy tiếng bước chân đằng sau. Và không thèm nhìn, cô quay lại đấm mạnh nhất có thể vào kẻ đáng thương nào đó vừa xuất hiện.

Và, Gintoki nhận được một cú đấm ngay giữa mặt. Bằng toàn lực. Và văng ra. Ý nghĩ cuối cùng xuất hện trong đầu anh là, A, hóa ra đó là lý do hắn ta đẩy mình lên trước… Từ phía sau anh, Kamui bước ra. Kagura gần như đã đấm được anh thêm một cú, nhưng anh chặn tay cô lại “Anh đến đây không phải để đánh nhau với em, nhóc con. Những kẻ đó bắt cóc con chó để tiếp cận anh mà” Anh quay người, bước đến một góc, một đường mảnh của bản lề một cánh cửa sập hiện ra. Kagura chẳng bao giờ thèm chú ý đến nó, nhưng Kamui nhìn ra chỉ trong khoảnh khắc. “Ra đây ngay, lũ khốn, nếu không ta sẽ vào đó, moi gan các ngươi ra và đem xào ăn sáng. Ta đang đói rồi đây”

Chiếc cửa sập chậm rãi mở ra “A, ngươi đã để ý đến cánh cửa à? Chiến binh giàu kinh nghiệm có khác”

Người bên trong bước ra, về phía ánh sáng. Kagura kinh ngạc nhìn chằm chằm, còn Kamui thậm chí còn chẳng buồn nháy mắt.


“Bé Tàu, cưng dính bẫy của ta rồi”